“Haizz, có thể chết trong tay cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cũng xem như là thời khắc huy hoàng cả cuộc đời cậu ta”. Thỉnh thoảng vang lên tiếng bàn tán trong đám người. Lữ Thanh Phong nhìn Sở Hồng Thiên, lạnh lùng liếc xéo Tiêu Chính Văn đứng bên dưới nói: “Anh Sở, xem ra hôm nay phải nói xin lỗi với anh rồi”. “Tên này không thể sống quá ba giây nữa”. Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Lữ Thanh Phong và Sở Hồng Thiên, cười khẩy nói: “Chỉ sợ năm phút sau, ông sẽ khóc đến mức không tìm được hướng Bắc nữa kìa”. Tiêu Chính Văn vừa nói vừa nhảy vọt lên không trung, bay thẳng về phía Lữ Thanh Phong. Thực ra chỉ cần đạt đến cảnh giới Thiên Thần là có thể bay lên không trung. Lúc trước, khi Tiêu Chính Văn vừa đột phá cảnh giới Thiên Thần một sao, anh đã từng bay qua Âu Lục. Trong số những người có mặt ở đây, chưa kể đến người của gia tộc lánh đời, ngay cả những đại diện do năm đại danh sơn phái tới cũng có không ít người là cường giả cảnh giới Thiên Thần. Tuy nhiên, không ai trong số họ dám thi triển kỹ thuật bay trên không, bay ngang với Lữ Thanh Phong và Sở Hồng Thiên. Bởi vì bọn họ biết rõ, so với cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, bọn họ chỉ nhỏ bé như con kiến. Bọn họ chỉ có thể ngưỡng mộ ngước nhìn cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương. Nhìn thấy Tiêu Chính Văn sắp bay lên không trung, Lữ Thanh Phong hừ một tiếng, vuốt tay áo, một luồng uy lực mạnh mẽ như thủy triều tấn công về phía Tiêu Chính Văn. Từ đầu đến cuối, Lữ Thanh Phong chẳng hề coi Tiêu Chính Văn ra gì. Theo ông ta thấy, chuyến đi này của mình không phải là đấu võ với Tiêu Chính Văn, mà là để tuyên bố với cả thế giới rằng sự uy nghiêm của võ tông là bất khả xâm phạm! Hơn nữa, ông ta chỉ nhẹ nhàng vuốt tay áo, mà luồng uy lực này đã đủ để san bằng một ngọn núi lớn. Một cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao sao có thể chống đỡ nổi! Đòn này đủ để biến Tiêu Chính Văn thành một đống thịt vụn. Chỉ là trong lòng Lữ Thanh Phong cảm thấy hơi đáng tiếc. Mọi chuyện còn chưa bắt đầu đã phải vội vàng kết thúc, hoàn toàn khác xa với suy nghĩ trước đây của ông ta. Trước khi đến, Lữ Thanh Phong đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cách giết Tiêu Chính Văn. Thậm chí còn nghĩ sẽ khiến Tiêu Chính Văn biến thành sương máu, để răn đe những kẻ hèn hạ dám coi thường năm đại danh sơn. Nhưng lúc mọi người đều cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết thì uy lực nặng nề như núi kia đã bị một cái phất tay áo của Tiêu Chính Văn lặng lẽ loại bỏ. Không chỉ vậy, Tiêu Chính Văn còn bình tĩnh đi về phía Lữ Thanh Phong. Như thể những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Nhìn thấy cảnh này, Lữ Thanh Phong không khỏi nhíu mày. “Không ngờ, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!” Lữ Thanh Phong lạnh lùng nói. Lữ Thanh Phong biết rõ uy lực của đòn mình vừa ra. Đừng nói đến việc Tiêu Chính Văn chỉ là cao thủ Thiên Thần một sao, mà ngay cả cao thủ cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba thì sao cũng sẽ nổ tung mà chết trong chốc lát. Vậy mà Tiêu Chính Văn lại chẳng hề hấn gì.