Chỉ thấy Lữ Thanh Phong giơ cánh tay ra chỉ nhẹ vào tiệm ngọc Vy Nhan. “Rắc rắc”. Chỉ thoáng chốc cả con phố đều xuất hiện một vết nứt sâu khoảng một trăm mét. Chỉ là lực của một ngón tay thôi cũng đủ để san bằng cả con phố, đây là sức mạnh đáng sợ đến mức nào? Ngay khi mọi người đều đang đoán có phải Tiêu Chính Văn đã chạy trốn rồi không thì thấy cánh cửa tiệm ngọc Vy Nhan mở ra, Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh bước ra khỏi đó. Ngẩng đầu lên nhìn Lữ Thanh Phong, Tiêu Chính Văn bình tĩnh mỉm cười, sau đó vung tay lên, sát khí và uy lực khiến người khác e dè gần như biến mất ngay lập tức. “Ừ, khá lắm! Thế mà có thể ngăn được uy lực của tôi, Triệu Thiên Hòa chết không oan”. Giọng của Lữ Thanh Phong như sấm rền, gần như có thể khiến trời đất sụp đổ tại đây. Ngay lúc này một bóng người tiến lại gần với tốc độ không thể tin được, bóng người đó tức khắc xuất hiện như một luồng sáng. Chỉ thấy đối phương mặc một bộ áo dài màu trắng, tóc bạc như đang nói với mọi người rằng ông ta đã trải qua rất nhiều thăng trầm của năm tháng. Người này chính là Sở Hồng Thiên của Thiên Sơn. “Ôi! Sao Sở Hồng Thiên của Thiên Sơn cũng đến thế?” Ông cụ Quý không khỏi nhíu mày. Sở Hồng Thiên cũng là cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, có thể so được với Lữ Thanh Phong. Chỉ riêng Lữ Thanh Phong cũng đủ để giết chết Tiêu Chính Văn rồi. Bây giờ lại thêm một Bán Bộ Nhân Vương nữa, Tiêu Chính Văn còn có cơ hội sống không? Người xung quanh cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này. Thôi xong! Hai Bán Bộ Nhân Vương cùng tụ lại đây, chắc chắn không phải là để nói chuyện phiếm, mục tiêu của họ có lẽ chỉ có một, đó là Tiêu Chính Văn. “Anh Sở?” Lữ Thanh Phong nhíu mày nhìn Sở Hồng Thiên nói. Ông ta có thể xem thường đám người võ tông quỳ dưới đất lúc nãy, nhưng lại không thể không lên tiếng chào hỏi Sở Thiên Hồng có thực lực và cảnh giới ngang bằng ông ta. “Anh Lữ, đừng hiểu lầm, hôm nay tôi đến đây để trợ sức cho anh”. “Nói thật thì tên này quá hống hách, nếu không phải anh Lữ và cậu ta có thù từ trước thì tôi đã phanh thây cậu ta từ lâu rồi”. Sở Hồng Thiên không hề che giấu nỗi căm hận của mình với Tiêu Chính Văn. Mọi người đều đổi sắc mặt. Ngay cả Sở Hồng Thiên ở Thiên Sơn cũng muốn đánh với Tiêu Chính Văn sao? “Hừ, dù nói thế nào thì ngày tốt của Tiểu Thái Tông đã hết rồi, dù cậu ta có thể có bản lĩnh thế nào cũng không phải là đối thủ của hai cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương”.