“Đường đường là vua Bắc Lương, trong tay giữ quyền xuất khẩu dược phẩm hình như không phù hợp với danh dự lắm nhỉ? Hơn nữa có tiền thì phải để mọi người cùng kiếm, không thể để một mình Tiêu Chính Văn ăn được”. Vương Quốc Xương cười khẩy rồi vung tay lên với đám người phía sau. Mấy cao thủ võ tông đó đứng chặn ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Vũ. “Vương Quốc Xương, anh có biết làm thế sẽ có hậu quả gì không? Nếu chọc giận Tiêu Chính Văn, các anh có gánh nổi hậu quả không? Đến lúc đó đừng đến cầu xin tôi”. Thấy thế Tần Vũ cũng không hoảng hốt mà ngồi xuống. Dù sao sau này Tiêu Chính Văn sẽ quay lại giới chính trị, đến lúc đó cũng là lúc Tiêu Chính Văn giải quyết hết mọi chuyện với năm đại danh sơn. Vương Quốc Xương liếc nhìn Tần Vũ, thấy đối phương thức thời như thế cũng không làm khó Tần Vũ. Mà nói với đám người phía sau: “Nào, rót trà cho tổng tư lệnh Tần”. Nói rồi Vương Quốc Xương bình tĩnh ngồi xuống đối diện Tần Vũ nói: “Bây giờ có rất nhiều cao thủ của năm đại danh sơn đã quay về, hơn nữa cao thủ Bán Bộ Nhân Vương cũng nhiều vô số kể”. “Dù Tiêu Chính Văn không hài lòng thì thế nào? Anh ta dám khiêu chiến với năm đại danh sơn không?” “Trước mặt Bán Bộ Nhân Vương, một cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao như anh ta là cái thá gì? Thế nên tôi khuyên tổng tư lệnh Tần một câu, kẻ thức thời mới là hào kiệt”. “Nói thật với anh, không chỉ nhà họ Lãnh sẽ bị thanh trừng mà ngay cả đám cấp dưới cũ của Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị năm đại danh sơn xử lý hết. Thế nên cách xa Tiêu Chính Văn một chút hoặc nhanh chóng vạch rõ quan hệ mới là hành động thông minh”. Nghe nói thế Tần Vũ cười khẩy lắc đầu nói: “Anh chắc chứ? Năm đó năm đại danh sơn còn hống hách hơn bây giờ, nhưng kết quả thì sao, anh và tôi đều rõ”. “Vương Quốc Xương, có một số việc một khi đã làm sai thì không có cơ hội quay đầu”. “Ha ha ha…” Nghe thế Vương Quốc Xương không khỏi bật cười. “Tiêu Chính Văn đã ở ẩn thật sao? Tôi nghĩ không cần đâu, chín mươi phần trăm là anh ta bị thương nặng nên phải trốn đi. Nếu không sao đã lâu thế rồi mà vẫn không có tin tức gì?” “Thế nên Vương Quốc Xương tôi mới là kẻ thông minh, biết nên đứng về phe nào”. Vương Quốc Xương cười nhạo nói. “Hừ, nếu nhà họ Lãnh bị tiêu diệt thật thì năm đại danh sơn cũng đợi bị tiêu diệt đi, đến lúc đó Hoa Quốc cũng sẽ lâm vào cuộc đại loạn”. “Đến lúc đó Vương Quốc Xương anh sẽ là kẻ đầu sỏ làm loạn đất nước. Anh nghĩ anh có thể thoát khỏi sự phán xét của lịch sử sao?” Tần Vũ nghiến răng nói. “Haizz, anh nghĩ đơn giản quá, nói thật nhé, sở dĩ động vào nhà họ Lãnh vào lúc này hơn nữa không phong tỏa tin tức là vì để dụ Tiêu Chính Văn ra”. “Anh nghĩ ở đó chỉ có người của tôi sao? Ngây thơ quá đấy, còn có mười mấy cao thủ năm đại danh sơn cử đến, chỉ riêng cảnh giới Thiên Thần thôi cũng đã có hơn bốn năm mươi người rồi”. “Tiêu Chính Văn không lộ mặt thì thôi, chứ chỉ cần anh ta dám ra mặt thì chắc chắn sẽ bị bao vây ở đó”. Vương Quốc Xương tự tin nói.