Do đó, không ai thèm quan tâm đến tầng lớp dưới đáy xã hội đang nói gì! Lúc này, hầu như tất cả các nhà máy ở Hoa Quốc đều thông báo ngừng hoạt động một ngày! Các ông chủ của các xí nghiệp lớn cũng đổ mồ hôi vì Tiêu Chính Văn. Mặc dù bọn họ không phải là tầng lớp dưới đáy xã hội, cũng từng làm một số việc phạm pháp, thậm chí trong số đó còn có người từng bị Tiêu Chính Văn xử lý. Nhưng so với Tiêu Chính Văn, bọn họ còn căm ghét năm đại danh sơn và đám cặn bã võ tông kia hơn nhiều. Lúc này, sắc mặt của Liễu Thanh chợt thay đổi khi nhìn thấy ba luồng ánh sáng màu tím trên trời phóng về phía Giang Trung. Ngay cả vẻ mặt của ông cụ Quý cũng trở nên nghiêm trọng. Ba vị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cùng ra tay một lúc không phải là chuyện nhỏ. Dù sao ở vùng ngoài lãnh thổ, cũng hiếm khi xảy ra trận chiến lớn các mà cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương hợp lực. Quý Sương Nhi đứng bên cạnh chế nhạo, lần này Tiêu Chính Văn còn có thể thoát chết sao? Mặc dù trước đó đã có rất nhiều lời đồn đại về Tiêu Chính Văn, nào là một người trấn áp một phương, một người san bằng Âu Lục… khiến lỗ tai Quý Sương Nhi như sắp mọc kén rồi! Nhưng theo cô ta thấy, Tiêu Chính Văn có được những danh tiếng như bây giờ đều là do anh được sinh ra trong một thời đại tốt mà thôi! Nếu đổi lại là trong thời đại nhiều nhân tài thì Tiêu Chính Văn nào có cơ hội hiện mặt mũi của mình chứ? Lúc này, đại trưởng lão đang ngồi ở ghế sau xe cũng vô cùng sốt ruột, vỗ vào ghế lái xe phía trước nói: “Nhanh lên, nửa tiếng nữa nhất định phải tới Giang Trung!” Đại trưởng lão không ngờ Tiêu Chính Văn sẽ bị ba vị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cùng nhắm tới. Ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn xảy ra sơ xuất nào đó thì Hoa Quốc sẽ phải chịu tổn thất lớn. “Vội vàng có tác dụng gì chứ! Cho dù chúng ta nhanh chóng tới đó thì người ta sẽ nghe theo lời khuyên của chúng ta sao? Nếu không phải Tiêu Chính Văn đắc tội với người ta thì bọn họ cũng sẽ không bày ra kết cục chết người này!” Quý Sương Nhi lạnh lùng nói. “Nói năng bậy bạ!” Ông cụ Quý hung hăng trừng mắt nhìn Quý Sương Nhi, nói: “Cháu hiểu gì chứ! Nếu Tiêu Chính Văn chết thì Hoa Quốc sẽ mất đi trụ cột! Sau này cả Hoa Quốc sẽ trở thành thiên hạ của võ tông!” “Ngay cả Thiên Tử cũng sẽ trở thành con rối của võ tông! Đến lúc đó, đất nước sẽ không còn là đất nước nữa, nhà họ Quý chúng ta không thể ngồi yên một chỗ được!” Quý Sương Nhi bị ông cụ Quý trách mắng đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng cô ta không dám phản bác. Đúng lúc này, một tiếng sấm nổ vang giữa trời, gió mây nổ tung, sau đó một cỗ uy lực vô song ép xe của đại trưởng lão võ tông dừng lại. Một luồng khí tức đáng sợ bay qua đầu của đám người đại trưởng lão. Cơ thể đại trưởng lão gần như bị ép chặt vào ghế, không thể nhúc nhích. Một luồng sáng chói lọi xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong xe.