Một ông lão tóc bạc trắng đạp thanh kiếm dài, bay ngang trên bầu trời. Phía sau ông ta còn có hai ông lão tóc bạc nữa, kiêu ngạo đạp mây lướt bay trên đầu đám người đại trưởng lão. “Là Sở Hồng Thiên! Sở Hồng Thiên của Thiên Sơn!” Đại trưởng lão kinh ngạc thốt lên. “Còn có Cái Tử Anh của Hoa Sơn và Nhiếp Tri Cổ của Hằng Sơn!” Ông cụ Quý cũng kinh ngạc thốt lên, ba người này đều là nhân vật lớn ở vùng ngoài lãnh thổ. Đặc biệt là Cái Tử Anh, nghe nói cụ ta là hậu duệ của Kiếm Tiên Cái Nhiếp thời Tiên Tần! Thực lực đứng trên Sở Hồng Thiên, gần như bất khả chiến bại trong cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương. Hơn nữa người này rất biết cách sử dụng trận pháp. Nghe nói, lúc ở vùng ngoài lãnh thổ, cụ ta đã từng một mình đánh bại hai cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương. Hơn nữa, Vạn Kiếm Sát Trận là trận pháp độc nhất do cụ ta tự tạo ra. Có thể nói, với thực lực của cụ ta, nếu ở năm năm trước thì có thể trở thành tổ sư! Thanh kiếm khổng lồ sau lưng cụ ta còn đáng sợ hơn. Có tin đồn rằng đó chính là thanh kiếm mà năm đó Cái Nhiếp dùng để ám sát Tần Vương. Trong thời gian ngắn, cả ba người gần như cùng bay đến Giang Trung. Cái Tử Anh nhìn về phía trên tòa nhà Vy Nhan, thấy Tiêu Chính Văn đang chắp tay sau lưng, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Cậu chính là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn à?” Tiêu Chính Văn ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, chính là tôi! Xin hỏi ông là ai?” “Hừ!” Cái Tử Anh hừ một tiếng. Theo cụ ta thấy, Tiêu Chính Văn không xứng để biết tên của mình, ngay cả việc nói tên của mình cho một nhân vật nhỏ bé như Tiêu Chính Văn cũng là một sự sỉ nhục đối với cụ ta! Nhưng tiếng hừ lạnh lùng này lại biến không ít người bên dưới kinh ngạc nôn ra máu! Cho tới bây giờ, mọi người mới hiểu khoảng cách giữa cảnh giới Thiên Thần và cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương lớn đến mức nào! Chỉ một tiếng hừ mà đã khiến hàng chục nghìn người bị sốc. Nếu thực sự ra thì chẳng phải có thể san bằng cả Giang Trung sao? Chẳng trách người của năm đại danh sơn lại coi thường những người bình thường đến vậy. Trong mặt bọn họ, người bình thường còn không bằng con kiến. “Sao thế? Xấu hổ khi nhắc đến tên mình sao?” Tiêu Chính Văn chế nhạo hỏi. Tôi… Cái Tử Anh vô cùng tức giận trước lời nói này của Tiêu Chính Văn. Cụ ta đâu phải là đạo tặc cướp bóc, có gì phải xấu hổ chứ!