“Hừ, hay cho vua Bắc Lương, quả nhiên là ngông cuồng thế, thảo nào năm đó không ai có thể đè ép được cậu, nhưng tôi muốn xem rốt cuộc cậu có điểm nào hơn người”. Sở Hồng Thiên chắp hai tay sau lưng đứng trên không trung nhìn xuống như đang nhìn một con kiến. “Hừ, Tiêu Chính Văn, tôi muốn xem cậu còn có thể nghênh ngang được đến lúc nào. Ngày này năm sau là ngày giỗ của anh đấy”. Khuôn mặt Lạc Tề Anh méo mó nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt gần như sắp phun ra lửa. Chỉ là cảnh giới Thiên Thần mà còn dám láo xược trước mặt cường giả Bán Bộ Nhân Vương, đúng là không biết trời cao đất dày. “Này, lẽ nào cậu nghĩ cậu là người ở Sơn Thành kia sao? Có thể giết một Bán Bộ Nhân Vương trong tích tắc chỉ với thân phận là cảnh giới Thiên Thần ư?” “Người khác có thể làm được, nhưng không có nghĩa là cậu cũng làm được”. Sở Hồng Thiên ở trên cao bị Tiêu Chính Văn chọc cười. Dĩ nhiên mấy người Cái Tử Anh cũng biết những chuyện xảy ra ở Sơn Thành trước đó. Nhưng có lẽ hàng nghìn năm cũng sẽ không xuất hiện một người như thế này, đó chắc chắn là sự tồn tại như yêu quái. Người như thế không thể nào có ở khắp nơi, nếu không chẳng phải cả võ tông đều loạn hết sao? “Những trận đấu lớn của bất kỳ ai trong số bọn tôi trải qua đều nhiều hơn cơm cậu từng ăn nữa kìa, chỉ dựa vào tuổi của cậu mà cũng dám hỗn láo trước mặt chúng tôi à?” “Hừ, đúng là không biết sống chết”. Nhiếp Tri Cổ lạnh lùng chế nhạo. “Nói đi, cậu muốn tự kết liễu hay muốn bọn tôi ra tay”. Cái Tử Anh lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, cụ ta đã lười nhiều lời vô nghĩa với Tiêu Chính Văn rồi. Dù sao hôm nay mấy người họ đến đây là muốn giết Tiêu Chính Văn. Nếu đối phương đã có thái độ này thì chi bằng nhanh chóng vung dao lên giết cậu ta là được. “Ông Cái, đối phó với một Thiên Thần bốn sao thì không cần phải phiền đến anh đâu, uy lực của tôi cũng đủ khiến cậu ta rơi đầu rồi”. Nói rồi Sở Hồng Thiên bước đến trước một bước. Khí thế Sở Hồng Thiên toát ra, thậm chí bầu trời vang lên tiếng sấm. Thấy Sở Hồng Thiên đã ra tay nghiền ép Tiêu Chính Văn, Lạc Tề Anh bên cạnh cảm thấy vui sướng không thôi. Thấy tên đầu sỏ đánh mình bị thương nặng sắp bị nghiền ép, đám người La Chí Dũng cũng nở nụ cười đắc ý. Đây là kết cục của việc đối đầu với năm đại danh sơn. Nhưng lúc Sở Hồng Thiên giơ cánh tay lên, còn chưa phóng ra hết sức lực ngút trời thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên dưới. “Ông chắc chứ?” Vừa dứt lời, Sở Hồng Thiên ở trên cao như gặp phải sấm sét, sửng sốt đứng giữa không trung. Mặc dù Tiêu Chính Văn đã tháo mặt nạ ra để lộ gương mặt thật nhưng giọng anh lại không hề thay đổi. Người khác có thể không quen với giọng nói này nhưng Sở Hồng Thiên lại quá quen thuộc, đó là giọng nói mà cả đời này ông ta không thể quên. Chỉ thoáng chốc Sở Hồng Thiên không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, khí lạnh luồn vào người. Ngay lúc này Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng bước ra, bay lên trên cao nhìn thẳng vào Sở Hồng Thiên nói: “Ông vừa nói một luồng uy lực thì có thể thế nào à?” “Ực ực!” Sở Hồng Thiên nuốt nước bọt, lúc này ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hoảng sợ và kinh ngạc. “Sao… sao lại là cậu?” Sở Hồng Thiên hoảng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, thậm chí hai tay không ngừng run rẩy.