“Tên nhãi Tiêu Chính Văn kia, bớt nói những lời nhảm nhí lại đi! Tôi hỏi cậu, mười một trưởng lão của Hoa Sơn có phải chết dưới kiếm của cậu hay không?” Cái Tử Anh tức giận nói. Cái Tử Anh nghĩ lần này đến đây sẽ không cần phải ra tay. Dù chỉ một câu nói thôi cũng có thể quyết định sống chết của Tiêu Chính Văn. Hơn nữa nếu không phải chuyện này có liên quan đến Thiên Sơn thì cụ ta đã có thể chỉ giơ tay lên là giết được một cảnh giới Thiên Thần rồi. Chỉ là cụ ta vừa dứt lời, một đám mây màu đen bao trùm lấy. Nhiếp Tri Cổ cũng chạy đến. Hai cường giả Bán Bộ Nhân Vương đứng trên không trung, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo nhìn Tiêu Chính Văn bên dưới. Thấy thế Lạc Tề Anh cười khẩy nhìn Tiêu Chính Văn. “Hừ, Tiêu Chính Văn, cảm giác bây giờ thế nào? Chẳng phải anh nói tôi mời cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của năm đại danh sơn đến sao? Giờ anh đã được như ý rồi đấy”. Tiêu Chính Văn lạnh nhạt khẽ cười, nhìn đám mây trên bầu trời lắc đầu nói: “Vẫn còn một người chưa đến, anh vội gì chứ?” Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh. Rõ ràng là anh đang đâm đầu vào chỗ chết mà. Một cường giả Bán Bộ Nhân Vương đã rất đáng sợ rồi, bây giờ có hai người vậy mà Tiêu Chính Văn còn dám nói lớn lối thế à? “Tiêu Chính Văn, chuyện đã như vậy mà anh còn dám nói thế? Đừng nói là hai người, dù chỉ có một cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cũng đủ lấy đầu anh rồi”. Lạc Tề Anh bỗng quát, ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn tràn ngập sự oán hận và thù ghét. Ý trong câu nói lúc nãy của Tiêu Chính Văn đã rất rõ, không hề xem hai cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương ra gì. Một người hơn hai mươi tuổi lại huênh hoang, hống hách như thế. Điều khiến Lạc Tề Anh không thể chấp nhận được vẫn là sự bình tĩnh, điềm nhiên của Tiêu Chính Văn. Trong ý thức của hắn, chỉ có Lạc Tề Anh hắn mới là thiên tài xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ, Tiêu Chính Văn thì là cái thá gì? Nhưng hắn lại không bằng Tiêu Chính Văn, đầu tiên là bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức thừa sống thiếu chết, sau đó Tiêu Chính Văn đè đầu hắn bằng sự bình tĩnh ở trước mặt hai Bán Bộ Nhân Vương. Hắn có thể chịu được sao? “Nếu đã đến rồi thì cùng lên đi”. Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói. “Gì cơ? Ý anh là hai cường giả Bán Bộ Nhân Vương vẫn không đủ à?” Lạc Tề Anh trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn, ngực phập phồng lên xuống. “Đương nhiên là không đủ, tôi đã bảo anh gọi người đến thì chắc chắn có thể giữ họ lại”. Tiêu Chính Văn cố ý cao giọng nói. Câu nói này vang vọng khắp trời mây, người dân cả thành phố Sơn Thành đều nghe rõ mồn một. “Hừ, chỉ là một cảnh giới Thiên Thần bốn sao mà lại dám khinh thường hai người bọn tôi?” Cái Tử Anh lạnh băng nhìn Tiêu Chính Văn. Ầm! Một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên, bóng người Sở Hồng Thiên cũng đã đến trên bầu trời tập đoàn Vy Nhan. Sở Hồng Thiên lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.