Cao thủ như ông Mạc có địa vị cực cao ở nhà họ Lý. Nói cách khác Lý Chính Đạo có thể bảo ông Mạc đến là đã đặt cọc mọi thứ của nhà họ Lý ở thế tục lên bàn. “Ông Mạc, tôi Sở Hồng Thiên kính chào ông Mạc”. Sở Hồng Thiên cúi người chào ông Mạc đang đứng trên không. Mặc dù Sở Hồng Thiên cũng từng bái chào Tiêu Chính Văn nhưng hai người họ lại không giống nhau. Ông ta chào Tiêu Chính Văn là vì thực lực, còn với ông Mạc hoàn toàn là lễ chào của võ tông. Lúc này các tông môn của tông môn lớn cũng lần lượt chào ông Mạc theo Sở Hồng Thiên. Ông Mạc chỉ lạnh nhạt gật đầu. Ông Mạc hoàn toàn không có gì để nói với đám người này, dù sao vai vế của cụ ta vẫn còn đó. Hôm nay đến đây cũng không phải vì họ, mà là vì Tiêu Chính Văn. Mặc dù Lý Chính Đạo không có tiếng nói, nhưng sự hy sinh của các tông môn lớn vốn dĩ là do họ tự chuốc lấy. Nếu là vì sự truyền thừa của Hoa Quốc thì lúc Tiêu Chính Văn giết hết đám người trên núi Hằng Sơn, Lý Chính Đạo không có lý do không ra tay giúp đỡ. Tiêu Chính Văn đúng là cực kỳ xuất chúng, thậm chí ngay cả Lý Chính Đạo cũng phải đứng về phía bên Tiêu Chính Văn. “Ông Mạc, không ngờ hôm nay lại có vinh hạnh được gặp mặt ông, dù có chết bọn tôi cũng không còn gì hối tiếc nữa”. Lạc Trường Sinh tiến đến trước nịnh nọt nói. Nghe gã nói thế, ông Mạc quay đầu lại nhìn đám người Lạc Trường Sinh, không cảm xúc nói: “Sống chết khó lường, trận chiến hôm nay là trận chiến Quốc Vận của Hoa Quốc và Vy Hào”. “Cho dù là tôi cũng không thể đảm bảo cho mọi người an toàn”. Một câu nói khiến một chút tia hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng những người ở đó lập tức tiêu tan. Đối mặt với Cansha và Ohara, dĩ nhiên đệ tử của các tông môn võ tông không biết quan hệ lợi hại. Nhưng thân là môn chủ sao lại không biết chứ? Nếu người Vy Hào xông vào Hoa Quốc, họ chắc chắn sẽ giữ chúng ở lại Hoa Quốc mãi mãi, còn họ xông vào Vy Hào cũng có thể là thập tử nhất sinh. Thậm chí là chết hết cả. Càng quan trọng hơn là một khi trận pháp bảo vệ đất nước mở ra thì không phải là trận pháp đơn giản như thế nữa. Càng đáng sợ hơn nữa là kết giới của Quốc Vận. Mỗi một quốc gia đều có Quốc Vận của riêng mình, Hoa Quốc cũng có. Quốc Vận của một đất nước là khí vận của từng người kết hợp lại với nhau. Thế nên uy lực vô cùng đáng sợ. Như Tiêu Chính Văn dùng khí vận Đế Vương để phá vỡ trận pháp bảo vệ núi của năm đại danh sơn vậy, khí vận đó không phải là thứ người ngoài có thể chống đỡ được. Đúng lúc này trong không trung dâng lên một đợt sóng khác, một thân hình như một vị thần giáng trần hiện ra từ trong gợn sóng. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chính là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn.