Nếu võ giả cảnh giới Thiên Thần không cảm nhận được khí tức của bọn họ, vậy còn Bán Bộ Nhân Vương thì sao? Nhưng mặt biển lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ, thậm chí ngay cả cá dưới biển cũng chìm sâu xuống đáy biển. Tiêu Chính Văn nhìn lên trời, lãnh đạm nói: “Ừ, âm dương hỗn loạn, quả nhiên có điều bất thường”. Thực ra trước khi ông Mạc lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã cảm nhận được điều khác lạ, dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã cảm nhận được mức độ chân khí. Trong thế giới tự nhiên, ngay cả một chút thay đổi nhỏ cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của Tiêu Chính Văn. Chân khí vô hình nhưng chân khí có dấu vết để tìm kiếm. Cho dù là trận pháp cao minh đến đâu thì cũng sẽ khiến chân khí biến động. Chỉ là hộ quốc trận pháp của Vy Hào quá tĩnh lặng, ẩn chức ngàn tầng sát khí cho nên người không đủ cảnh giới sẽ không thể phát hiện ra. Trên bầu trời, một ngôi sao băng đột nhiên rơi xuống biến, mục tiêu chính là đám người võ tông bên dưới. “Không hay rồi! Đây là tinh thần sát trận!” Ông Mạc chợt nhận ra loại trận pháp này. Ngay cả cụ ta cũng phải đổ mồ hôi hột. Tinh thần sát trận là một trận pháp đã biến mất từ thời Tiên Tần, theo truyền thuyết, đây là trận pháp mạnh nhất do nhà họ Âm Dương tạo ra. Có thể huy động các vì sao trên bầu trời, sử dụng sao băng, tiêu diệt đối thủ. Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn những vì sao trên bầu trời. Loại trận pháp này cũng được ghi lại trong Thiên Sơn Thư Lục, khá khó để có thể phá giải nó. Không ngờ đại trận của Hoa Quốc thời Tiên Tần lại lưu truyền ở Vy Hào. Ngay khi sao băng rơi xuống, Tiêu Chính Văn đã nhẹ nhàng đưa tay lên, rồi chỉ vào vùng biển phía sau mình. Ngôi sao băng kia rơi thẳng xuống biển phía sau mọi người. “Bùm!” Một tiếng động lớn vang lên, một đám khói lớn hình mây bay lên khỏi mặt biển. Ngay sau dó, trên mặt biển cuộn lên sóng cao ngàn thước, vô số xác tôm cá dưới đáy biển cũng nổi lên mặt nước. Lúc này, trong hư không đột nhiên xuất hiện gợn sóng, sau đó hai bóng người lần lượt bước ra khỏi gợn sóng đó. “Các vị từ ngàn dặm xa xôi tới thăm Vy Hào chúng tôi, sao lại không báo trước một tiếng để chúng tôi chuẩn bị trước!” Cansha nhìn đám người Tiêu Chính Văn với vẻ mặt u ám. “Cansha! Ohara!” Ông Mạc nhíu mày, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Cụ ta từng giao đấu với hai người bọn họ, nhưng chỉ là giao kiểu một mất một còn. Mấy trăm năm trôi qua, hôm nay gặp lại, đương nhiên thù xưa gặp lại, càng thêm kịch liệt! Đây cũng là một trong những lý do chính khiến ông Mạc sẵn sàng chiến đấu vì Tiêu Chính Văn. “Không cần chuẩn bị gì cả. Chúng ta đều là bạn cũ, không cần khách sáo!” Ông Mạc lạnh lùng đáp. Cansha quay đầu nhìn ông Mạc, vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó nói: “Từ biệt mấy trăm năm, không ngờ ông vẫn còn sống trên đời này!”