Ohara liếc nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn nhỉ!” Ngoài Tiêu Chính Văn ra, còn ai có thể hóa giải chiêu chết người vừa dễ dàng như vậy chứ? Nhưng cho dù Tiêu Chính Văn phá được chiêu thức của Ohara một cách dễ dàng thì hắn cũng không coi Tiêu chính Văn ra gì. Theo hắn thấy, Tiêu Chính Văn còn quá trẻ. Cao thủ có thể giết cảnh giới Nhân Vương chẳng qua là vì không còn cao thủ cảnh giới Nhân Vương ở Hoa Quốc. Trong mắt hắn, ngay cả Kiếm Tiên Thiên Sơn, Hỏa Long Chân Nhân cũng chẳng là gì cả! “Cậu Tiêu, người này cực kỳ khó đối phó, thực lực của hắn cao hơn cả Hỏa Long Chân Nhân, nếu ra tay thì phải cẩn thận!” Ông Mạc nhỏ tiếng nhắc nhở Tiêu Chính Văn. Ông Mạc không phải đang nâng cao chí khí của người khác, hủy hoại uy danh của bản thân, mà là do Ohara thật sự rất mạnh! Hàng trăm năm trước, khi Đại Linh xâm lược biên giới, cụ ta đã tự được lĩnh giáo thực lực của Ohara. Lần đó, nếu không có Nhạc Trung Kỳ ra tay thì e rằng ông Mạc đã chết dưới tay Ohara rồi. Tuy rằng thời thế đã thay đổi, trong mấy trăm năm qua, thực lực của ông Mạc đã tiến bộ, nhưng thực lực của đối phương cũng tiến bộ theo. Cho đến nay, thắng lợi cuối cùng thuộc về ai còn chưa biết đâu! “Ha ha ha…” Ohara chắp tay sau lưng, cười tự đắc: “Người đến là khách, sao phải căng thẳng như vậy? Chúng tôi không muốn kết thù với Hoa Quốc!” “Hơn nữa, trong Thiên Đạo Minh Ước đã viết rằng hai nước chúng ta phải đoàn kết hòa thuận, vì vậy, tôi nghĩ các vị nên nhanh chóng quay về đi!” “Nhân lúc trời vẫn còn sớm, nhanh chóng quay về bờ biển Hoa Quốc thì còn kịp ăn cơm trưa đấy!” Ohara nói xong, sát khí lập tức giảm đi một phần, dưới đám mây đen, một con đường mở ra. Rõ ràng, Cansha và Ohara không muốn sự việc trở nên quá căng thẳng. Bởi vì chưa tìm được tim rồng, Tổ Thần Hachiki Orochi vẫn chưa biết lúc nào mới tỉnh lại! Hai người bọn họ có lực chiến mạnh nhất ở Vy Hào, có thể chiến thắng ông Mạc và Tiêu Chính Văn, nhưng sau khi các cao thủ Hoa Quốc trở lại, hai người bọn họ không còn đủ năng lực nữa. Vì vậy, bọn họ vẫn phải nể mặt đám người Tiêu Chính Văn. “Không cần, sau khi giết các người, chúng tôi vẫn kịp về ăn cơm trưa!” Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói. “Ồ?” Cansha khẽ nhướng hai hàng lông mày rậm, lạnh lùng nói: “Lẽ nào anh Tiêu muốn sống chết cùng chúng tôi sao?” Hắn vừa nói xong, luồng sát khí đột nhiên lại nặng nề hơn. Vài ngôi sao trên bầu trời đang tỏa sáng rực rỡ, dường như có thể biến thành sao băng phóng xuống bất cứ lúc nào. “Quyết sống chết? Tôi nên hỏi câu này mới đúng. Các người chủ động tấn công Hoa Quốc, giết người dân Hoa Quốc, chém binh lính Hoa Quốc, lẽ nào đây là sự hòa thuận mà các người nói?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Cansha. “Thực ra chúng tôi không hề có ý định xấu. Đó chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tôi nghĩ ngoại trừ xuống dao giết người thì vẫn còn cách khác để giải quyết. Tôi thực sự không muốn vì vấn đề tầm thường này mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta!” “Dù sao chúng ta cũng có cùng một nguồn gốc!” Ohara lên tiếng ngay lập tức. “Hiểu lầm? Vậy được! Nếu tất cả võ giả của Vy Hào các người tự sát dưới trước mặt bản soái thì bản soái sẽ tin lời các người!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.