“Tôi đã nói sẽ khiến các người gánh chịu thay tôi cái gì rồi sao? Chút chuyện nhỏ này không đến lượt các người nói này nói nọ”. Tiêu Chính Văn không khách sáo lạnh lùng nói. Vừa nghe anh nói thế, hầu như tất cả mọi người đều sửng sốt, đây còn là Lục Tuấn có tính cách nhu nhược đó sao? Nhất là Hứa Tinh, không ai hiểu Lục Tuấn bằng bà ta. Bình thường anh ta cũng chẳng có can đảm nói lớn tiếng với Lục Thiên Lăng chứ đừng nói là đi giải quyết một tai họa lớn như thế. Nhưng hôm nay đã trở lại bình thường, không chỉ mâu thuẫn với Lục Vũ Yên mà còn liên tiếp phản bác lại Lục Thiên Lăng. Lúc này mắt Hứa Tinh cũng hơi ươn ướt, bà ta luôn mong con trai mình có thể nhanh chóng trưởng thành, có thể gánh vác nhà họ Lục đang bấp bênh như một người đàn ông trưởng thành. Mà lúc này nguyện vọng của bà ta đã thành sự thật, có thể không vui đến rơi nước mắt được sao? “Chuyện nhỏ? Tôi muốn xem rốt cuộc cậu giải thích với tôi thế nào”. Đúng lúc này ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói cực kỳ lạnh lùng. Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy một người đàn ông trung niên được mười mấy người đàn ông cao lớn đi xung quanh bảo vệ đẩy cửa bước vào. Mười mấy người đàn ông đó mặt ai nấy cũng hung dữ, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ chuyên nghiệp được huấn luyện cấp tốc. Vẻ mặt người đàn ông trung niên đi phía trước rất uy nghiêm, cả người đều toát ra cảm giác ép bức mãnh liệt. Ánh mắt ông ta bắn ra luồng sát khí cuồn cuộn, Tiêu Chính Văn liếc mắt đã nhìn ra người này cũng là một võ giả. “Sếp Từ, chuyện hôm nay… chắc chắn là một hiểu lầm”. Hứa Tinh vội tiến đến tỏ ý xin lỗi nói. Chỉ là Từ Vọng Hải lại không nhìn bà ta, ánh mắt chỉ chăm chăm vào Tiêu Chính Văn. Giữa võ giả với nhau, dù chỉ là nhìn nhau thôi cũng có thể nhìn ra được thân phận của đối phương. Mặc dù Tiêu Chính Văn không toát ra khí tức cuồng bạo, nhưng đôi mắt sâu thẳm đó lại có thể khiến người khác vừa nhìn đã nhận ra thân phận thật của anh. “Hừ, cậu dám làm ra chuyện hèn hạ thế với con gái tôi, không nghĩ đến hậu quả sao? Dám làm mất danh tiếng của nhà họ Từ ở Thiên Nam, cậu phải chuẩn bị tinh thần để trả cái giá đau đớn”. Từ Vọng Hải lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, cười khẩy nói. “Ông Từ, con trai tôi không phải là loại người đó, nó bị người ta hãm hại”. Hứa Tinh tiến đến giải thích. Nhưng Từ Vọng Hải hoàn toàn mặc kệ bà ta, dù sao mục đích của ông ta là muốn tiêu diệt Tiêu Chính Văn. Mặc dù bề ngoài ông ta có thân phận là ông lớn của thành phố Thiên Nam, nhưng thật ra lại là một võ giả tuyệt đối. Ở thánh vực, dù nắm trong tay quyền lực, cũng phải tuân thủ quy tắc của trò chơi, cho dù muốn tiêu diệt ai cũng phải có lý do hợp lý, hợp pháp mới được. Nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi thánh vực, mất hẳn tư cách quay lại thánh vực.