Thế nên rốt cuộc có phải là Tiêu Chính Văn tự làm hoặc anh bị người ta hãm hại không quan trọng nữa. Cũng không có ai truy cứu chuyện này. “Chẳng phải cậu nói chuyện nhỏ sao? Tôi muốn xem cậu giải thích cho nhà họ Từ tôi thế nào”. Từ Vọng Hải chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nói. Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Từ Vọng Hải, sau đó đứng lên đi đến cạnh Từ Vọng Hải. Từ Vọng Hải cũng nhìn thấy tia sát khí từ trong mắt Tiêu Chính Văn, cười khẩy rồi thấp giọng nói với Tiêu Chính Văn: “Còn muốn ra tay đánh tôi à? Dù cậu ở trong thế tục ngoài thánh vực, có tu vi của cảnh giới Nhân Vương thì có thể làm gì được tôi?” “Đến phương trời này chỉ có thể nghe theo quy tắc, nếu không sẽ bị đuổi khỏi thánh vực”. “Hơn nữa bây giờ cậu có thể khai triển một phần mười nghìn sức mạnh trước đó sao? Vệ sĩ bên cạnh tôi có thể ra tay với cậu bất kỳ lúc nào”. Từ Vọng Hải lộ ra vẻ đắc ý. Ông ta nói quả thật không sai, Tiêu Chính Văn chẳng thể phát huy được thực lực vốn có ở đây. Chỉ là Tiêu Chính Văn có một điểm không giống đám người này đó là chân khí mà Tiêu Chính Văn lĩnh ngộ. Cho dù là thánh vực hay thế tục, chân khí không bao giờ giảm, chân khí cũng chính là một trong những quy tắc vận hành thế giới này. Thế nên lúc này Tiêu Chính Văn không phải là một người bình thường hoàn toàn, chí ít bây giờ vẫn có thực lực cảnh giới Thiên Thần một sao. Ngay sau đó Tiêu Chính Văn cười khẩy rồi vung nắm đấm lên, tốc độ cú đòn tấn công này nhanh như chớp, đánh thẳng vào phần ngực Từ Vọng Hải. Từ Vọng Hải cười nhạo nhìn Tiêu Chính Văn, không hề có vẻ sợ hãi. Ông ta nghĩ cú đấm này của Tiêu Chính Văn không có sức uy hiếp nào, ngược lại ông ta có thể nhân cơ hội này để vệ sĩ phía sau mình đánh chết Tiêu Chính Văn. Thấy Tiêu Chính Văn bỗng ra tay, ngay cả Hứa Tinh cũng ngây người, đây có còn là con trai bà ta không thế? Cùng lúc đó đám vệ sĩ mặc đồ đen phía sau Từ Vọng Hải lập tức phản ứng lại lao về phía Tiêu Chính Văn. Nhưng họ chưa kịp đến gần Tiêu Chính Văn thì đã bị một lực vô hình đánh bật ra. Sau đó một tiếng nổ vang lên, mười mấy vệ sĩ đó tức khắc biến thành vũng máu. Cùng lúc đó mọi người trong sảnh lớn cũng biến thành vũng máu, văng tứ tung. Những người này vốn dĩ không tồn tại, dù họ được sinh ra và trưởng thành ở đây, nhưng hiện thực lại không có sự tồn tại của họ. Những người sinh ra trong thánh vực chỉ là một ảo tưởng, sinh mạng của họ cũng không bất kỳ ý nghĩa gì. Họ chỉ diễn một màn kịch với người thắng cuộc cuối cùng mà thôi, khi kịch khép màn cũng là lúc sinh mạng của họ kết thúc.
Chỉ thoáng chốc cả sảnh lớn chỉ còn lại Lục Thiên Lăng và Từ Vọng hải.
Dưới ánh mắt chăm chú và hoảng loạn của Từ Vọng hải, Tiêu Chính văn khẽ động cơ thể rồi xuất hiện trước mặt ông ta, bóp chặt lấy cổ Từ Vọng Hải rồi nhấc ông ta lên cao.
“Sao…sao cậu có thể vẫn còn sức chiến đấu?”