“Vua Bắc Lương, là do chúng tôi không cân nhắc kỹ lưỡng, cậu nói đúng, chúng ta không được nhân nhượng, không thể để mất một tấc đất”. Mấy người ông Dương đồng loạt đứng lên, kiên định nhìn Tiêu Chính Văn. Ở một nơi khác, năm đại danh sơn cũng nhận được tin tức từ ngoài lãnh thổ, không lâu sau nữa cao thủ ngoài lãnh thổ của võ tông sẽ quay về thế tục. Tin tức này có thể nói là khiến năm đại danh sơn phấn khích. “Hừ, không lâu nữa ngày tốt của Tiêu Chính Văn sẽ hết, chín mươi phần trăm bản thân cậu ta cũng biết rõ mạng mình không còn lâu nữa. Chúng ta có thể nhân cơ hội này vạch rõ giới hạn với Tiêu Chính Văn, đồng thời…” Nói đến đây, Lạc Trường Sinh dời tầm mắt sáng nhìn Thu Vạn Cổ – đại diện của Tung Sơn. “Ý anh Lạc là năm đại danh sơn chúng ta sẽ tấn công Tiêu Chính Văn cùng lúc, ép cậu ta giao người nhà họ Chu và nhà họ Lý ra?” Thu Vạn Cổ nhíu chặt mày hỏi. Thật ra họ đều thuộc nhánh nhà họ Khổng, đứng về phía đối lập với nhà họ Lý. Bán đứng ba gia tộc lớn không là gì với họ cả, nhưng có thể xem ba gia tộc lớn như quà tặng nịnh hót huyết tộc. Sau này ngộ nhỡ huyết tộc nắm quyền kiểm soát Hoa Quốc thì họ cũng có thể thuận nước đẩy thuyền. Đỗ Tri Cổ – đại diện của Huệ Mi nhíu chặt mày, do dự nói: “Bây giờ chúng ta công khai xem Tiêu Chính Văn là kẻ thù có phải hơi sớm không? Tôi lo đột nhiên xảy ra biến cố giống hai lần trước”. Cái chết của ông tổ Hỏa Long quả thật là sét giữa trời quang với Huệ Mi. Lúc đầu ông tổ Hỏa Long chắc chắn sẽ tiêu diệt được Tiêu Chính Văn, nhưng kết quả thì sao? Còn chẳng phải bị Tiêu Chính Văn giết ngược lại sao? “Hừ, ông coi trọng cậu ta quá rồi, Tiêu Chính Văn không nên giết thế tử nhà họ Khổng. Lần này người muốn ra tay đối phó với cậu ta là nhà họ Khổng”. “Đúng thế, chuyện xảy ra ở thánh vực đã truyền đến ngoài lãnh thổ, nhà họ Khổng ngoài lãnh thổ cực kỳ tức giận, không chỉ nhà họ Khổng muốn gây bất lợi với cậu ta mà mấy gia tộc có quan hệ tốt với nhà họ Khổng cũng muốn giết chết Tiêu Chính Văn”. “Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để chúng ta vạch rõ giới hạn với Tiêu Chính Văn, chọn phe ủng hộ”. Lạc Trường Sinh và Thu Vạn Cổ đều khuyên răn. Đỗ Tri Cổ vẫn lắc đầu nói: “Huệ Mi không muốn đi một nước cờ nguy hiểm này, từ hôm nay Huệ Mi đóng cửa, không tranh chấp với đời”. Lạc Trường Sinh và Thu Vạn Cổ không ngờ trận chiến Tiêu Chính Văn giết Hỏa Long Chân Quân lại cắt đứt huyết mạch của Huệ Mi. “Anh Đỗ…” “Không cần nói nữa, Huệ Mi vẫn còn nhiều việc đợi tôi giải quyết, thứ cho tôi không thể đi cùng các ông”. Nói rồi Đỗ Tri Cổ chắp tay chào Lạc Trường Sinh và Thu Vạn Cổ rồi xoay người rời đi. Nhìn bóng lwung Đỗ Tri Cổ, lạc Trường Sinh nghiến răng nhưng lại không thể làm gì Đỗ Tri Cổ.”
“Anh Thu, ý anh thế nào?
Lạc Trường Sinh quay đầu nhìn lại Thu Vạn Cổ nói.