“Không thể để mất thời cơ, mất rồi sẽ không đến nữa”. Thu Vạn Cổ nói. Chiều hôm đó Lạc Trường Sinh công khai nói: “Tiêu Chính Văn, Thiên Sơn tôi khuyên cậu giao ba tỉnh Tây Bắc, nhà họ Lý và nhà họ Chu ra đây, nếu không người dân Hoa Quốc sẽ biến thành tro tàn là do một mình cậu”. “Đúng thế, Tung Sơn tôi cũng đồng ý việc này”. Thu Vạn Cổ cũng cách không khí nói với Tiêu Chính Văn. Thấy có Thiên Sơn và Tung Sơn dẫn đầu, trong võ tông cũng đồng loạt có tiếng phản đối. Không lâu sau, võ tông Hoa Quốc lại chia thành hai phe phái. Mặt khác, nhánh nhà họ Khổng ở thế tục cũng cử người đến Long Kinh, chỉ là mấy lần cầu xin Tiêu Chính Văn đều bị đối phương từ chối. Thấy trận chiến của Hoa Quốc và huyết tộc sắp diễn ra, nhà họ Khổng lại cử đại diện của gia tộc đích thân đến Hắc Băng Đài mong rằng có thể gặp được Tiêu Chính Văn thông qua Tần Vũ. Tần Vũ vừa uống trà vừa nhìn đôi nam nữ đối diện, nhàn nhạt nói: “Vua Bắc Lương rất bận, e là không có thời gian gặp hai vị”. “Ồ? Nói như thế có phải Tiêu Chính Văn không định nể mặt nhà họ Khổng chúng tôi sao? Nhà họ Khổng chúng tôi đã biết hết những việc anh ta làm ở thánh vực rồi, lẽ nào anh ta định đối đầu với nhà họ Khổng sao?” Người nói là một cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai, tên là Khổng Thiên Thu. Ông ta nghĩ Tiêu Chính Văn tàn sát hàng trăm thế tử ở thánh vực quả thật có thể dùng từ to gan để nói. Nhưng xét về thực lực và lai lịch thì chẳng thể so được với nhà họ Khổng. Nếu không phải vì giữa nhà họ Khổng và huyết tộc có vài thỏa thuận không thể để người khác biết, thì họ sẽ không ngàn dặm xa xôi đến gặp Tiêu Chính Văn. Hơn nữa họ có thể chủ động đến tận đây đã nể mặt Tiêu Chính Văn lắm rồi. Tiêu Chính Văn thì hay rồi một câu công việc bận rộn để không gặp? “Quả thật xin lỗi hai vị, vua Bắc Lương có việc thật, nếu muốn nói gì tôi có thể chuyển lời”. Tần Vũ cũng kiên nhẫn cười nói. “Chuyển lời? Cậu chuyển lời được à? Cậu có biết huyết tộc có cao thủ cấp Hầu tước ở thế tục không, một khi Hoa Quốc khai chiến với huyết tộc thì hậu quả sẽ thế nào?” Khổng Thiên Thu tức giận quát. “Cậu cũng là người quan trọng trong giới chính trị Hoa Quốc, lẽ nào cậu không nghĩ đến việc một khi huyết tộc khai chiến với Hoa Quốc, sẽ có bao nhiêu người dân Hoa Quốc thiệt mạng sao?” Người phụ nữ trẻ bên cạnh cười khẩy nói. “Dĩ nhiên chúng ta cũng không nghĩ như thế, ai muốn bỏ những ngày tháng yên ổn mà đắc tội với huyết tộc chứ? Huống gì…” Tần Vũ chưa nói hết câu, Khổng Thiên Thu đã đập bàn ngắt lời: “Vậy thì giao ba tỉnh, nhà họ Lý, nhà họ Chu ra đi”. Tần Vũ nghe vậy cũng lộ ra vẻ tức giận. Anh ta không thể ngờ được rằng, một thế gia lâu đời nổi tiếng trong cả vùng ngoài lãnh thổ và giới thế tục Hoa Quốc mà lại ép buộc giới chính trị giao người giao đất.