“Có tới bốn vị đấy! Đây chỉ là ước tính. Một khi chúng ta khai chiến với huyết tộc, ai dám đảm bảo người dân Hoa Quốc sẽ không phải chịu đau khổ? Ai dám đảm bảo rằng Hoa Quốc sẽ không bị diệt vong?” “Lẽ nào dựa vào Tiêu Chính Văn và điện Thần Long phía sau cậu ta sao? Ba người làm sao có thể đấu lại huyết tộc?” Khổng Thiên Thu chế nhạo và đe dọa. Nghe vậy, Tần Vũ cứng họng. Quả thực, chênh lệch sức mạnh giữa đôi bên quá lớn. Hơn nữa, như Khổng Thiên Thu đã nói, người duy nhất có thể làm trụ cột cho Hoa Quốc, chỉ có điện Thần Long. Cho dù là Long Nguyệt hay Long Hình thì đều xuất thân từ điện Thần Long. Ở Hoa Quốc, không có vị cao thủ nào có thể so bì với hai người họ. Một khi bốn vị hầu trước của huyết tộc cùng đánh tới Hoa Quốc thì Hoa Quốc sẽ phải đối mặt với thảm họa diệt vong. Mặc dù anh ta không rõ bây giờ Tiêu Chính Văn đã đạt đến cảnh giới nào, thực lực ra sao, nhưng hầu tước của huyết tộc đều là cao thủ Nhân Vương cấp năm, bất kỳ ai trong số họ đều có thể nghiền nát giới thế tục. “Xin lỗi hai vị, Thiên Tử đã giao quyền xử lý chuyện này cho vua Bắc Lương, tôi không có quyền thay đổi bất kỳ quyết định nào của vua Bắc Lương cả!” Mặc dù Tần Vũ cứng họng, nhưng cho dù phải chết thì cũng không bao giờ làm chuyện bán nước cầu vinh. Bên kia, trong một trang viên ở ngoại ô Long Kinh, Tiêu Chính Văn cũng đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên mặc áo trắng. “Cậu Tiêu, gia tộc rất cảm kích ân tình của cậu. Còn về phần huyết tộc, nhà họ Chu chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để gây áp lực cho bọn họ, nhưng có thể làm đến mức độ nào, nhà họ Chu chúng tôi cũng không tiện đảm bảo!” “Suy cho cùng, không nên xem nhẹ thế lực của huyết tộc vùng ngoài lãnh thổ. Nhưng như cậu Tiêu đã nói, chúng ta đều là con cháu Hoa Quốc, chúng ta phải dốc lòng vì Hoa Quốc!” Người đàn ông trung niên lịch sự nói. Ông ta chính là trợ thủ nổi tiếng nhất trong nhà họ Chu, lần này ông ta theo lệnh của gia chủ nhà họ Chu đến đây để trả ơn Tiêu Chính Văn. Ngay sau khi Chu Thụy Chân trở về nhà họ Chu ở vùng ngoài lãnh thổ, hắn đã kể lại rất cả mọi chuyện xảy ra ở thánh vực. Gia chủ nhà họ Chu nghe xong càng thêm tức giận. Chỉ tay vào mũi Chu Thụy Chân, mắng chửi hắn suốt một buổi chiều. Nhà họ Khổng là loại rác rưởi gì, còn cần ông ta nói sao? Chu Thụy Chân thì hay rồi. Đến thánh vực lại bắt tay với người nhà họ Khổng, làm ô uế hoàng tộc Chu Thị. Chiều ngày hôm đó, nhà họ Chu đã cử Chu Chấn Long, đội trưởng đội vệ sĩ nhà họ Chu đích thân đến giới thế tục Long Kinh đích thân xin lỗi Tiêu Chính Văn và cảm ơn vì đã không giết Chu Thụy Chân. Chu Chấn Long còn chưa kịp đến Long Kinh, tin tức huyết tộc đe dọa Hoa Quốc đã lan truyền khắp nơi.
Vì vậy, Chu Chấn Long phải đi đi lại lại, thông báo chuyện này cho nhà họ Chu.
Gia chủ nhà họ Chu lập tức tuyên bố sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Đồng thời bảo Chu Chấn Long chuyển lời đến Tiêu Chính Văn rằng nhà họ Chu sẽ luôn sát cánh bên cạnh Tiêu Chính văn.