“Hai vị! Chúng ta…” Tần Vũ còn chưa kịp nói xong, Khổng Thiên Thu đã ngắt lời: “Tổng tư lệnh Tần, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, huyết tộc ở vùng ngoài lãnh thổ cũng là một thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ!” “Hơn nữa, trong số bọn họ còn có cao thủ cao hơn cả cảnh giới Nhân Vương, không bao lâu nữa, cao thủ của huyết tộc cũng sẽ quay lại giới thế tục!” “Đừng thấy bây giờ Tiêu Chính Văn có thể áp đảo võ tông, nhưng với chút bản lĩnh đó của cậu ta thì sao có thể là đối thủ của huyết tộc được! Nói trắng ra, cho dù so với hai người chúng ta, Tiêu Chính Văn cũng chẳng có ưu thế gì. “Tin đồn cũng chỉ là tin đồn, thực tế vẫn phải dùng thực lực để nói chuyện. Dù sao nhà họ Khổng chúng tôi cũng không dám xem nhẹ đắc tội với huyết tộc!” “Hơn nữa, yêu cầu của huyết tộc cũng rất hợp lý. Bọn họ muốn con cháu của ba nhà kia là bởi vì thù cũ hận mới. Giới chính trị Hoa Quốc nên cho người ta cơ hội báo thù rửa hận!” “Hơn nữa, số người của huyết độc trở về lần này rất đông, bọn họ nhất định phải có chỗ ở, bọn họ muốn ba tỉnh cũng không phải là điều kiện quá đáng!” Khổng Thiên Thu quang minh chính đại nói những lời ăn cây táo rào cây sung, không hề có chút xấu hổ nào. Sắc mặt của Tần Vũ ngày càng khó coi. Khổng Thiên Thu thật vô liêm sỉ. Chẳng trách từ xa xưa đã có một lời đồn “Nho sinh bán nước”. Đám người này vì lợi ích của mình, có thể không màng đến liêm sỉ, thậm chí còn bán rẻ lợi ích của đất nước để lấy lòng huyết tộc! “Ông Khổng, ông cũng là con cháu của Thánh Khổng, mỗi tấc đất của Hoa Quốc chúng ta đều là do các vị tướng sĩ dùng mạng sống để đổi lại. Nếu giao bộp ba tỉnh cho huyết tộc thì Tần Vũ tôi sẽ bị người đời phỉ báng!” Mặt Tần Vũ đỏ bừng, ánh mắt rực lửa. “Tổng tư lệnh Tần, cậu đừng quên sử sách là do ai viết! Có những chuyện tổng tư lệnh Tần vẫn chưa biết rõ. Nhưng chắc cậu vẫn nhớ sự kiện Tĩnh Khang nhỉ?” “Lúc đó Huy Tông khăng khăng muốn lấy lại mười sáu châu Yên Vân, nhưng làm vậy sẽ đắc tội với nước Kim. Cho nên vì lợi ích đất nước, nhà tiên hiền của nhà họ Khổng chúng tôi đã nghĩ ra một diệu kế”. “Mở cổng thành, để quân Kim vào thành, bắt Huy Khâm nhị đế, sự kiện Bắc phạt lúc này mới kết thúc, nhưng từ sử sách cậu có thể thấy, không có một chữ nào nhắc đến người Nho môn chúng tôi!” Khổng Thiên Thu không hề xấu hổ mà còn tự hào, cười to nói lớn tự mãn. “Đúng vậy, cuối cùng chẳng phải người của đạo gia phải chịu lỗi sao?” Cô gái trẻ bên cạnh che mặt cười, nói tiếp: “Cho đến bây giờ, người chấp bút vẫn là người của Nho môn chúng tôi!” “Chỉ cần đổ hết tội danh lên người Tiêu Chính Văn thì còn liên quan gì đến tổng tư lệnh Tần chứ? Chỉ cần anh giao nhà họ Lý và nhà họ Chu ra, cộng thêm ba tỉnh cho huyết tộc, thì tôi có thể đảm bảo, huyết tộc không chỉ bảo vệ anh an toàn, mà còn cho anh vô số lợi ích”. Tần Vũ lạnh lùng nhìn hai người không biết xấu hổ trước mặt, nghiến răng nghiến lợi. “Thật sự xin lỗi hai vị, Tần Vũ tôi không dám bán nước cầu vinh, càng không dám xem nhẹ lãnh thổ mà quân sĩ đã dùng mạng sống để canh giữ! Tôi…” Tần Vũ tức giận đến mức thở mạnh. “Tổng tư lệnh Tần, tôi khuyên cậu một câu, đừng cố chấp làm theo ý mình! Huyết tộc không muốn dùng vũ lực với Hoa Quốc không phải là vì không có thực lực mà là vì nể mặt nhà họ Khổng chúng tôi!”
“Cho dù Tiêu Chính văn có thể đấu với ba vị bá tước đi nữa, nhưng cậu phải hiểu rõ một điều, trong giới thế tục còn có hầu tước cai quản.”
“Cho dù Tiêu Chính văn đủ may mắn thắng một trận thì dó cũng chỉ là một trong số họ mà thôi. Cậu biết có bao nhiêu hầu tước của huyết tộc trên toàn thế giới đã trở lại cùng lúc không?”