“Cậu… Cậu ăn nói xằng bậy! Tôi… Tôi chưa từng làm thế!” Nhìn thấy sát khí trong mắt Tiêu Chính Văn càng lúc càng đậm, Lâm Đàm sợ đến mặt không còn chút máu, vừa lui nhanh về sau, vừa lớn tiếng hét lên. “Ông có làm hay không, trong lòng ông biết rõ! Hắc Băng Đài tự nhiên sẽ cho ông lời giải thích!” Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa bước chân đi về phía Lâm Đàm. Nhìn thấy Tiêu Chính Văn sải bước đến gần mình, Lâm Đàm sợ đến ngây người, vội vàng la lên với Thiên Minh Tử: “Tiền bối Thiên Minh Tử, xin ông hãy chủ trì công đạo!” “Những lời Tiêu Chính Văn vừa nói, tất cả đều là dối trá, đều là vu oan giá họa! Cậu ta rõ ràng muốn giết người dân thường như tôi để ra oai!” “Ngay cả Hắc Băng Đài cũng nằm dưới sự kiểm soát của một mình cậu ta, tiền bối Thiên Minh Tử, trời đất có thể chứng kiến lòng trung thành của tôi với ông mà”. Lâm Đàm cứ nghĩ mình nói giúp Thiên Minh Tử vào lúc này thì cho dù thế nào, ông ta cũng bảo đảm được sự an toàn của mình. Nhưng không ngờ Thiên Minh Tử lại muốn để cảnh Tiêu Chính Văn ra tay đánh người thường truyền ra ngoài. Chỉ có như thể mới có thể làm lớn chuyện này. Đến lúc đó hình tượng của Tiêu Chính Văn trong lòng tất cả người dân Hoa Quốc sẽ bị giảm sút, càng có lợi cho kế hoạch tiếp theo của ông ta. “Cậu Tiêu dù sao cũng là vua Bắc Lương Hoa Quốc, một người bình thường như ông dù việc làm ăn kinh doanh có lớn hay có nhiều tiền đi chăng nữa thì có thể so được với cậu Tiêu sao”. “Cấp dưới mà dám sỉ nhục cấp tên là tội chết, lẽ nào bản thân ông không biết rõ sao? Ngay cả tôi cũng phải gọi cậu Tiêu một tiếng vua Bắc Lương, huống gì là ông?” Thật ra những lời Thiên Minh Tử nói đang có ý nhắc nhở người dân trước màn hình tivi ở cả Hoa Quốc, người hiện giờ ra tay đánh người bình thường là vua Bắc Lương mà mọi người luôn ca tụng chứ không phải người của võ tông họ. Hơn nữa cũng đang đánh trả lại những gì Khương Vy Nhan nói lúc nãy, họ đang có ý đồ tước đoạt quyền ở Hoa Quốc. Bây giờ ai đang lợi dụng đặc quyền để giết người vô tội? Nghe Thiên Minh Tử nói thế, Lâm Đàm sửng sốt, đầu óc gần như trống rỗng. Ông ta không hiểu tại sao mình lại trở thành người bị Thiên Minh Tử vứt bỏ? Lúc nãy rõ ràng là ông ta nói giúp Thiên Minh Tử mà, còn Thiên Minh Tử thì hay rồi đẩy ông ta ra riêng một phe trước mặt mọi người. Chuyện này không hợp lẽ thường chút nào. Nhưng dù sao Lâm Đàm cũng là một người lão làng đã trải qua bao thăng trầm trong giới kinh doanh lập tức hoàn hồn, vừa muốn cầu xin tha với Tiêu Chính Văn nhưng Tiêu Chính Văn lại không cho ông ta cơ hội lên tiếng. Sau đó anh vung tay lên, một luồng sáng màu vàng lao ra, ngay sau đó Lâm Đàm đã biến thành sương máu, chết tại chỗ. “Tiêu Chính Văn, trước mặt truyền thông cả nước ở sảnh lớn này, thế mà anh lại dám hành hung một doanh nhân bình thường”. Khổng Thiên Thu không khỏi cao giọng chỉ trích. Hắn vừa nói thế, mọi người trong sảnh lớn mới hoàn hồn lại, người đang đứng đối diện với họ là vua Bắc Lương ra tay rất quyết đoán. Không ít người võ tông đều lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn với Tiêu Chính Văn. Liếc nhìn máu dưới nền đất, Thiên Minh Tử nhíu mày nói: “Cậu Tiêu, Lâm Đàm đụng vào cậu tất nhiên có tội, nhưng dù sao ông ta cũng chỉ nói sai một câu thôi, không đến nỗi chết chứ”.