Lúc này Thiên Minh Tử lại không nhắc gì đến trước đó Lâm Đàm đã làm gì, nói gì, ngược lại giảm thiểu tội của Lâm Đàm xuống, đẩy hết trách nhiệm trên người Tiêu Chính Văn. Chắc chắn là đang nói với tất cả mọi người tính tình Tiêu Chính Văn khá kỳ lạ, dù chỉ nói một câu sai trước mặt anh cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thiên Minh Tử, cười khẩy. Thật ra người vừa ra tay không phải là Tiêu Chính Văn mà là Thiên Minh Tử. Dù sao Tiêu Chính Văn cũng không cần phải ra tay nặng với một người không có tên tuổi như Lâm Đàm. Điều Thiên Minh Tử lo lắng nhất là Tiêu Chính Văn nương tay tha cho Lâm Đàm một con đường sống, ngược lại phá hỏng kế hoạch của ông ta. Khổng Thiên Thu thân là cao thủ Nhân Vương cấp hai sao lại có thể không biết, thấy Thiên Minh Tử lại đổ thêm dầu vào lửa, cũng bắt lấy thời cơ nói: “Quả nhiên tính tình nóng nảy của cậu Tiêu khiến tôi phải lau mắt nhìn”. “Không biết mấy năm nay đã có bao nhiêu oan hồn uất ức chết trong tay cậu Tiêu rồi nữa”. Câu nói này hệt thư hòn đá dậy lên đợt sóng lớn. Kể cả những thành viên trong gia đình đã bị xử tử vì tội phản quốc trước đây cũng đều đổ xô đến các phương tiện truyền thông trực tuyến lớn, khóc lóc than thở với những cư dân mạng thiếu hiểu biết về việc người nhà của họ đã bị Tiêu Chính Văn giết chết như thế nào. Chỉ thoáng chốc Tiêu Chính Văn đã bị dư luận nhấn chìm, không chỉ các phương tiện truyền thông chính thống, mà tiếng nói của những các anh hùng bàn phím trên mạng cũng ngã về một hướng. Những người lên tiếng bênh vực cho Tiêu Chính Văn nhanh chóng bị vô số thủy quân nhấn chìm. “Tiêu Chính Văn, e là bắt đầu từ lúc này anh đã mất đi lòng dân và ý dân Hoa Quốc mãi mãi rồi, tôi xem anh còn có thể kiêu ngạo đến bao giờ”. Khổng Thiên Thu đắc ý, chế giễu với giọng cực thấp. Mặc dù hắn bị Tiêu Chính Văn đánh bị thương nặng, nhưng họ đã đạt được mục đích, thậm chí hiệu quả tốt hơn dự tính nhiều. Hơn nữa Tiêu Chính Văn vừa mang tội danh giết hại dân thường, còn dám làm gì được hắn sao? Dù Tiêu Chính Văn có tức đến nổ phổi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đắc ý rời đi. Khổng Thiên Thu càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý, nụ cười trên mặt càng thêm nham hiểm. “Có phải anh nghĩ bây giờ anh đã rất an toàn rồi không? Hay nói cách khác, anh đang nghĩ cho dù anh nói gì, làm gì, tôi cũng sẽ không giết anh”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, nụ cười của Khổng Thiên Thu chợt cứng nhắc, quay phắt lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh… anh muốn làm gì? Lẽ nào anh còn muốn làm gì với tiền bối võ thuật…” Không để hắn nói hết câu, Tiêu Chính Văn tiến đến một bước giơ tay ra bóp cổ Khổng Thiên Thu. “Ưm ưm ưm…” Bàn tay của Tiêu Chính Văn hệt như một kìm sắt kẹp đến mức Khổng Thiên Thu không thể nào thở được, từng tiếng cầu cứu biến thành tiếng ưm ưm trong cổ họng. Cho đến lúc này Khổng Thiên Thu mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Tiêu Chính Văn không muốn bác bỏ lại lời buộc tội giết hại dân thường vốn đã có vấn đề rồi. Nếu Tiêu Chính Văn giết hắn thật thì có gây tổn thất gì với anh sao? Hoàn toàn không có! Nghĩ đến đây Khổng Thiên Thu hoảng sợ hồn lìa khỏi xác, vội vàng nhìn Thiên Minh Tử với ánh mắt cầu cứu.