Người có thể cứu hắn lúc này chỉ có một mình Thiên Minh Tử mà thôi. “Anh nghĩ ông ta sẽ cứu anh sao? Thứ bây giờ ông ta mong nhìn thấy nhất là anh cũng chết ở đây”. Tiêu Chính Văn cười nhạo nói. Đây mới gọi là tự nhấc đá đập chân mình. Khổng Thiên Thu lên kế hoạch thật hoàn hảo mọi việc, nhưng không ngờ ngay cả bản thân mình cũng bị tính kế vào đó. Dù sao cái chết của Lâm Đàm chỉ có khiến Tiêu Chính Văn mất đi danh vọng trong lòng người dân. Nhưng với gia tộc ngoài lãnh thổ thì chẳng khác gì một chuyện nhỏ nhặt cả. Nhưng Khổng Thiên Thu thì khác, mặc dù thân phận của hắn kém xa thế tử Khổng Tuyên nhưng cũng là bộ mặt của nhà họ Khổng trong thế tục. Khổng Thiên Thu chết đi, nhà họ Khổng chắc chắn sẽ tức giận, nhà họ Khổng càng làm loạn thì Thiên Minh Tử sẽ có càng nhiều lợi khi tiêu diệt được Tiêu Chính Văn. Thế nên sau khi Khổng Thiên Thu cố ý khích cho hai bên xảy ra mâu thuẫn, Thiên Minh Tử đã xem hắn như một con tốt thí. “Không! Đừng mà… anh Tiêu, tôi… tôi là Khổng…” “Rắc!” Không cho Khổng Thiên Thu nói hết câu, một tay Tiêu Chính Văn dùng sức bẻ gãy cổ của Khổng Thiên Thu. Sau đó một luồng sáng màu bạc lóe lên, cả người Khổng Thiên Thu lập tức vỡ nát thành vô số mảnh thịt lấp lánh. “Số tiền thanh toán hôm nay sẽ do nhà họ Khổng trả, trước bình minh ngày mai nếu tôi không nhận được tiền thì giới thế tục sẽ không còn nhà họ Khổng nữa”. Nói rồi Tiêu Chính Văn không thèm nhìn người võ tông xung quanh mà sải bước quay lại thang máy. Lúc này cả Hoa Quốc đều xôn xao. Ngụy Nguyên Cát ngồi trước tivi nhìn thấy cảnh này phản ứng đầu tiên là nói: “Tiêu Chính Văn này quả là coi trời bằng vung, Khổng Thiên Thu là đại diện của nhà họ Khổng ở thế tục, anh ta xem thường nhà họ Khổng, xem thường các gia tộc ngoài lãnh thổ”. Ngược lại, Thiên Minh Tử lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ cười khẩy nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn, thậm chí không nói một chữ. Tình hình hôm nay đã thành công lôi Tiêu Chính Văn vào bẫy, Tiêu Chính Văn muốn nhảy ra khỏi cái hố này là chuyện không thể nữa rồi. Lúc Tiêu Chính Văn quay lại phòng họp ở tầng cao nhất, Tần Vũ đã cực kỳ lo lắng đợi trong phòng. “Ôi trời, cậu Tiêu, cậu kích động quá rồi đấy, Lâm Đàm đó chỉ là một doanh nhân bình thường, dù ông ta phạm phải tội chết, Hắc Băng Đài chúng tôi cũng có thể bảo người trừng phạt ông ta”. Lần này Tần Vũ thật sự rất lo lắng, rõ ràng đối phương đã đào một cái bẫy để lôi Tiêu Chính Văn nhảy vào. Sao Tiêu Chính Văn có thể không nhìn ra cái bẫy đơn giản như thế? “Ông ta không phải do tôi giết, người này chết trong tay Thiên Minh Tử. Người khởi xướng chính là Khổng Thiên Thu, thế nên người này chắc chắn phải chết”. Tiêu Chính Văn hờ hững nói. “Hả?” Nghe thế Tần Vũ sửng sốt, sau đó lo lắng nói: “Thế lực ngoài lãnh thổ của nhà họ Khổng rất lớn, thậm chí không thua kém gì huyết tộc, cậu… cậu giết người đại diện của nhà họ Khổng sẽ dẫn đến tai họa lớn đấy”.
“muốn bào vệ đất nước thì phải buông bỏ an nguy của bản thân. Hơn nữa người chết hôm nay tuyệt đối không chỉ có hai người họ thôi. Nếu chúng muốn gây ra trận phong ba này thì chúng ta chỉ đành chơi đến cùng với chúng.”
Nghe Tiêu Chính văn nói thế, Tần Vũ ngạc nhiên nói: “Lẽ nào chuyện này vẫn chưa kết thúc ư?”