“Chẳng phải mày tự cho rằng mình bảo vệ người dân Hoa Quốc sao? Nếu mày còn dám tiến nửa bước nữa thì tao sẽ biến thành phố phía trước thành biển máu”. Mặt mày người đàn ông mặc đồ đen lúc này thật đáng sợ. Lúc này thời khắc sinh tử của hắn đã đến, bất đắc dĩ chỉ có thể lấy mạng sống của vô số người dân ra để đe dọa. “Biến thành biển máu? Anh giết một người tôi xem thử”. Tiêu Chính Văn cười khẩy nói, hoàn toàn không để tâm đến lời của người mặc đồ đen, vẫn từ tốn đi về phía hắn. “Đi chết đi!” Người mặc áo đen thật sự đã hoảng loạn rồi. Hắn không nhìn thấu được thực lực của Tiêu Chính Văn, nhưng hắn biết rất rõ thực lực của đối phương rất cao, giết hắn là chuyện dễ như bổ hoa quả vậy. Theo tiếng hét của hắn, ngọn núi đó ầm ầm bay về phía thành phố. Dù có chết hắn cũng phải khiến hàng triệu người chết cùng. Tiêu Chính Văn thậm chí không nhìn đến ngọn núi nhỏ đó, chỉ giơ tay lên, một vùng sáng màu vàng chặn ngay phía trước ngọn núi nhỏ. Sau khi ngọn núi nhỏ đó lọt vào màn sáng đó thì biến mất không còn tung tích. Người mặc áo đen không khỏi ngạc nhiên đến độ mặt trắng bệch, hắn cực kỳ quen với trận pháp này, đây chính là trận pháp bí mật không gian của Hoa Sơn. Nhưng Hoa Sơn đã bị tàn sát cả tông môn từ lâu, dù là thế hệ cháu chắt của Hoa Sơn cũng không còn sống chứ đừng nói là cao thủ cấp Nhân Vương. “Mày… rốt cuộc mày là ai?” Lúc này người áo đen hoảng sợ đến cực độ. Đối phương không chỉ có thực lực không thể nhìn thấu mà bản lĩnh cũng biến hóa khôn lường. Người có thể sử dụng trận pháp không gian đến mức như Tiêu Chính Văn cũng rất ít. Dù là chưởng giáo Hoa Sơn cũng chưa chắc có thể có sức mạnh như Tiêu Chính Văn. Trừ khi những cường giả ngoài lãnh thổ mới có thể so tài với Tiêu Chính Văn. “Chẳng phải người lúc nãy đã trả lời cho anh rồi đấy sao? Người mà Thiên Minh Tử muốn giá họa chính là tôi”. Tiêu Chính Văn cong môi nở nụ cười chế giễu. Cái gì? Người áo đen trợn tròn mắt, ngay sau đó đã đoán được thân phận của Tiêu Chính Văn. Vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn. “Anh là Tiêu Chính Văn?” Người áo đen nuốt nước bọt, liên tục lùi về sau mấy bước, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Nếu hắn gặp phải người khác thì có lẽ hôm nay còn có thể thoát được một mạng. Nhưng khi hắn biết đối phương là vua Bắc Lương thì mọi suy nghĩ lập tức bay biến. “Khá đấy”. Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn bỗng nhanh chân bước đến, đồng thời vung một cú đấm đánh thẳng về phía người áo đen. “Dong!”