Cú đấm này nhanh như chớp, mạnh như sao. Hoàn toàn không thể tránh được, người áo đen đó chỉ đành giơ nắm đấm lên đỡ. “Rắc”. Hai đòn tấn công va chạm vào nhau, cánh tay người áo đen lập tức nứt ra, máu chảy xuống đất. Cả người hắn bị văng ra xa cứ như một quả đạn pháo vừa được bắn ra khỏi nòng. Nhưng cơ thể hắn còn chưa kịp rơi xuống đất, Tiêu Chính Văn đã bước đến trước mặt người áo đen. “Rầm!” Tiêu Chính Văn đánh vào ngực người áo đen đó khiến hắn rơi xuống từ trên không. “Tôi ghét nhất là người khác đe dọa tôi, nhất là lấy tính mạng của người dân Hoa Quốc để đe dọa tôi”. Nói rồi Tiêu Chính Văn giơ tay ra túm lấy cổ áo người áo đen, sau đó lại đấm một cú thật mạnh vào mặt hắn. Bốp! Một tiếng vang rõ to, đầu của người áo đen lệch sang một bên, cơ thể vẫn chưa văng ra xa thì đã bị một lực hút cực mạnh khiến hắn đến gần chỗ Tiêu Chính Văn lần nữa. “Dong dong dong!” Liên tiếp ba cú đấm đều đánh lên ngực người áo đen. Chỉ thấy ngực người áo đen lõm xuống, thậm chí có một ít xương đâm ra từ sau lưng. “Hộc hộc hộc…” Người áo đen thở hổn hển, Tiêu Chính Văn cũng hơi thắc mắc, mình đánh hắn ba cú liên tiếp thế mà hắn vẫn chưa nổ? Nhìn kỹ lại Tiêu Chính Văn mới thấy quanh người đó hình như có một tầng ánh sáng đen. Hơn nữa giờ là nửa đêm nên không nhìn rõ ánh sáng đen này, nếu không nhìn kỹ thì ngay cả Tiêu Chính Văn cũng khó phát hiện ra. Đây chính là trận pháp bảo vệ được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, tên là “Ô Vân Giáp”. Trận pháp này có thể hình thành một kết giới phòng vệ quanh người, cho dù bị tấn công mạnh cỡ nào cũng có thể đỡ được hơn sáu mươi phần trăm. “Không ngờ anh lại biết dùng trận pháp bảo vệ đã thất truyền hơn một nghìn năm rồi, tôi muốn xem thử là Ô Vân Giáp của anh cứng hơn hay nắm đấm của tôi cứng hơn”. Nói rồi anh lại đấm thêm một cú. “Bốp bốp bốp!” Lần này Tiêu Chính Văn sử dụng hơn năm phần lực, mỗi một cú đều để lại vết lõm lớn bằng quả dưa hấu trên người áo đen.