Ngoài ra, cái chết của Lục Tiểu Thiến còn liên quan đến Ngọc Khuyết Cung, hai thế lực này đều không thể tùy ý khiêu khích. Trần Nguyệt Nhi chỉ khẽ lắc đầu, cười nhẹ nói: “Chuyện này e rằng vẫn chưa đến mức đó!” Nếu người nhà họ Lục muốn trả thù Tiêu Chính Văn thì tại sao phải đợi đến bây giờ? Hứa Tinh Nhi thấy Trần Nguyệt Nhi trầm mặc, đành thở dài nói: “Ôi, chị Nguyệt Nhi, em vẫn mong chị có thể suy nghĩ kỹ lại!” Cho dù giữa hai người có quan hệ gì thì Hứa Tinh Nhi cũng không dám mạo hiểm vì chuyện này. Dù sau đây cũng là vấn đề lớn liên quan đến tương lai sau này của Thiên Hương Các. Cô ta không thể đem lại tai họa cho Thiên Hương Các chỉ vì tình bạn giữa cô ta và Trần Nguyệt Nhi. “Thật ra, anh Tiêu cũng không để ý đến chuyện vừa rồi. Sao chúng ta không cùng uống một ly, mọi người bỏ qua những chuyện không vui trước đây, chẳng phải là tốt hơn sao?” Trần Nguyệt Nhi chủ động mời. Hứa Tinh Nhi lắc đầu nói: “Không được, chị Nguyệt Nhi, em cũng có nỗi khổ riêng của mình, hy vọng chị có thể hiểu cho khó khăn của em!” “Tinh Nhi, thực ra chị cũng hiểu em không muốn mang lại tai họa cho Thiên Hương Các, nhưng có một số chuyện vẫn chưa nghiêm trọng như em nghĩ, hơn nữa…” “Chị Nguyệt Nhi, ai mà biết trước được chuyện tương lai chứ? Em phải đi kính rượu thế tử Khổng rồi, không thể nói chuyện cùng chị được nữa!” Hứa Tinh Nhi nói xong liền quay người đi về phía Khổng Thiên Tường. Sau khi Hứa Tinh Nhi quay người rời đi, mấy người đến lấy lòng Tiêu Chính Văn cũng lần lượt tới kính rượu anh rồi quay người trở về chỗ ngồi của mình. “Anh Tiêu, hy vọng ngày khác chúng ta có thể gặp lại ở Huyền Thiên Đạo Cung!” Một nam thanh niên trong số đó chắp tay nói với Tiêu Chính Văn. Trần Nguyệt Nhi đưa mắt nhìn theo đám người đi xa rồi mới quay lại nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, tôi đã viết tên anh vào trong danh sách rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì vài ngày nữa anh sẽ nhận được lời mời của Huyền Thiên Đạo Cung”. Tiêu Chính Văn chỉ bình thản gật đầu. Từ đầu tới cuối, Tiêu Chính Văn cũng chưa từng bận tâm tới chuyện này, ngồi thêm một lúc, anh dẫn hai người Long Nguyệt và Long Hình xuống núi. Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi không lâu, Lương Cảnh Long từ từ rút điện thoại ra, đi tới một góc không người, tìm một số điện thoại rồi gọi đi. Chẳng bao lâu sau, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói lạnh tanh: “Thiếu cung chủ, thăm dò tình hình thế nào rồi?” “Đã thăm dò ra rõ rồi, Tiêu Chính Văn chỉ có thực lực khoảng Nhân Vương cấp bốn mà thôi!” Lương Cảnh Long nghiêm túc nói. “Nhân Vương cấp bốn? Vậy chuyện hắn tự tay giết chết Trương Tử Tuấn phải giải thích thế nào đây?” Nam thanh niên phía đầu dây bên kia cảm thấy rất hoài nghi về điều này. Một Nhân Vương cấp bốn sao có thể giết chết cao thủ Nhân Vương cấp năm chỉ với một chiêu?