Nhưng nếu thật sự phát triển theo hướng này thì nhà họ Khổng sẽ gặp rắc rối lớn. “Lui xuống cho tôi!” Khổng Hồng Nho đột nhiên gầm lớn, sát khí quanh người phóng ra, thậm chí còn giết chết mất tên vệ sĩ xung quanh Lãnh Hàn Băng ngay tại chỗ. Dù sao những người này chỉ là người bình thường, dù biết mấy quyền đấm đá, nhưng thực lực vẫn chưa đạt đến cấp bậc quân vương, làm sao có thể chịu được tiếng gầm thét của cao thủ cảnh giới Nhân Vương chứ! Nhìn thấy vệ sĩ của mình đổ máu, ngã xuống đất, Lãnh Hàn Băng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Khổng Hồng Nho. “Hừ! Cậu gây loạn đủ chưa!” Khổng Hồng Nho không thèm để ý đến ánh mắt đầy sát khí của Lãnh Hàn Băng, nắm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng nói: “Cậu đừng quên, bọn họ chỉ là người bình thường, cậu muốn bọn họ chết uổng sao?” “Hơn nữa, cậu biết bên trong là ai không? Là bá tước huyết tộc đấy! Làm lớn chuyện đều không có lợi cho cả cậu và tôi! Lẽ nào cậu muốn chết ở đây sao?” Lãnh Hàn Băng gạt tay Khổng Hồng Nho ra, nghiến răng nói: “Tôi là một người bình thường, nhưng ít nhất tôi vẫn là con người! Tôi biết chữ liêm sỉ viết như thế nào!” “Hắn đang làm gì? Hắn đang ăn thịt người, ăn thịt chính người Hoa Quốc chúng ta! Nếu người của võ tông đều vô liêm sỉ như ông thì Lãnh Hàn Băng tôi cho dù phải chết cũng sẽ nguyền rủa các người chết hết!” Lãnh Hàn Băng tức giận chửi bới, lúc này, gần như toàn bộ quan khách trong khách sạn đều kinh ngạc, thậm chí còn có nhiều người lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng vừa rồi. Khổng Hồng Nho bị mắng đến mức mặt mày tái xanh, ước gì có thể xé xác Lãnh Hàn Băng thành trăm mảnh để giải tỏa hận thù. Nhưng Khổng Hồng Nho còn chưa kịp làm gì thì cậu bé trong căn phòng đã nói: “Bọn họ ồn ào quá, con sợ!” Bá tước Huyết Vực nghe xong, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nheo mắt nhìn Lãnh Hàn Băng nói: “Ông! Vào đây!” Nghe vậy, Khổng Hồng Nho chợt cảm thấy sợ hãi, đúng là sợ cái gì đến cái đó. Thấy Lãnh Hàn Băng vẫn đứng yên tại chỗ, bá tước Huyết Vực lạnh lùng nói: “Sao thế, chẳng phải lúc nãy ông rất can đảm sao?” Khổng Hồng Nho hít một hơi thật sâu, lau mồ hôi trên trán, cúi người, tiến lên một bước, nói với bá tước Huyết Vực: “Thưa tiền bối, cậu ta chỉ là một tên hậu bối không biết trời cao đất dày, xin tiền bối hãy giơ cao đánh khẽ!” “Chẳng phải hắn có chí khí lắm sao? Tôi muốn xem xem, xương của hắn cứng hay nắm đấm của tôi cứng!” Nói xong, bá tước Huyết Vực nắm nhẹ vào khoảng không, cơ thể Lãnh Hàn Băng bất giác bay về phía bá tước Huyết Vực. “Tiền bối!” Nhìn thấy cảnh này, Khổng Hồng Nho toát mồ hôi lạnh, nhưng không dám bước tới ngăn cản. “Sao thế, ông có ý kiến sao?” Bá tước Huyết Vực quay đầu, lạnh lùng nhìn Khổng Hồng Nho. Bị bá tước Huyết Vực nhìn chằm chằm, Khổng Hồng Nho vội vàng cúi đầu, không dám nói gì nữa. Nhưng đây không phải lần đầu tiên nhà họ Lãnh đối mặt với võ tông, bọn họ đã từng đấu với cường giả vùng ngoài lãnh thổ và năm đại danh sơn, cho nên ánh mắt Lãnh Hàn Băng nhìn bá tước Huyết Vực không hề có chút sợ hãi.