“Cậu Tiêu, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của Đế Vương Các chúng tôi, đương nhiên không thể làm qua loa được, nếu không, còn ai nghe lời của Đế Vương Các nữa!” Bạch Chiến Sinh nghiêm túc nói. “Ồ? Theo tôi được biết, kẻ vi phạm quy tắc của Đế Vương Các, ít nhất cũng phải bị chặt chân?”, Tiêu Chính Văn hỏi lại. Nghe vậy, Bạch Chiến Sinh nhìn nụ cười của Tiêu Chính Văn, âm thầm gào thét. Ông ta chắc chắn đã bị Tiêu Chính Văn lừa vào bẫy. “Chuyện này…”, Bạch Chiến Sinh cũng thấy hơi khó xử. Nếu thật sự làm theo lời Tiêu Chính Văn, chặt chân Triệu Thiên Vũ thì ông ta phải giải thích với Tung Sơn thế nào đây? “Xem ra ông Bạch không muốn bảo vệ thể diện của Đế Vương Các, cũng không có ý định đưa ra lời giải thích cho người dân Long Kinh nhỉ?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi. Ngay sau khi lời nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, tất cả các đường lui của Bạch Chiến Sinh đều bị chặn lại. Dù thế nào thì ông ta cũng phải cho mọi người một lời giải thích, đặc biệt là những người dân ở Long Kinh này đều đang nhìn ông ta chằm chằm. Nếu Triệu Thiên Vũ được thả ra thì sẽ không chỉ làm tổn hại đến uy tín cá nhân của ông ta, mà còn là uy tín của toàn bộ Đế Vương Các trong mắt người dân Long Kinh. Ánh mắt Bạch Chiến Sinh nhìn quét qua khuôn mặt của những người xung quanh, nhìn thấy vô số cặp mắt đều đang chờ đợi câu trả lời cuối cùng của ông ta, ông ta đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Được”. Chữ ‘được’ này hoàn toàn được rặn ra từ kẽ răng của Bạch Chiến Sinh, lúc này ông ta vô cùng hối hận, tại sao bản thân mình là cứ nhúng tay vào việc đâu đâu? Nếu mình không đến, cho dù Tiêu Chính Văn có xử lý chuyện này như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ đắc tội với mấy người của Tung Sơn kia. Nhưng bây giờ thì hay rồi, Tiêu Chính Văn đã tự tay ném một cái nồi đen khổng lồ lên người ông ta. “Bạch tiền bối! Ông… Sao ông dám đối xử với tôi…” “Câm miệng!” Bạch Chiến Sinh gầm lên và đá thẳng vào đầu gối của Triệu Thiên Vũ. Chỉ nghe thấy tiếng “rắc” giòn tan, Triệu Thiên Vũ vừa trở mặt, suýt chút nữa ngất đi vì đau. “Bạch Chiến Sinh! Nhà họ Triệu tôi và ông… thù hận đến chết mới thôi”, Triệu Thiên Vũ nhìn chằm chằm Bạch Chiến Sinh. Rõ ràng là hắn muốn tham gia kỳ tuyển chọn thế hệ trẻ lần này, nhưng chưa kịp đạt được thành tựu xuất sắc gì đã bị Bạch Chiến Sinh đánh gãy chân. Bạch Chiến Sinh thậm chí không thèm nhìn hắn lấy một cái, quay người sang nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, không biết câu trả lời này, cậu thấy thế nào?” Bạch Chiến Sinh lúc này đến giọng nói cũng nghẹn ngào sắp khóc, đây là lần thứ hai ông ta bị Tiêu Chính Văn trêu đùa trong lòng bàn tay. Mà sau đó, cho dù ông ta là người phát ngôn của Đế Vương Các, cũng phải đích thân chạy đến Tung Sơn và xin lỗi những cao nhân cảnh giới Nhân Hoàng kia.