Đối mặt với sự tức giận của những cao nhân cảnh giới Nhân Hoàng, trong lòng Bạch Chiến Sinh ít nhiều cũng có chút kinh hãi. “Ông Bạch quả nhiên công chính liêm minh. Để lấy lại công bằng cho người dân Long Kinh mà đã tự tay đánh gãy chân con trai nối dõi của cao nhân cảnh giới Nhân Hoàng ở Tung Sơn. “Mọi người, những gì ông Bạch làm chính là tấm gương mẫu mực”, Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trên mặt Bạch Chiến Sinh lúc đỏ lúc trắng bệch, cũng không biết những tràng vỗ tay này của những người có mặt là dành cho Tiêu Chính Văn hay dành cho ông ta. Nhưng cái nồi này thì ông ta gánh chắc rồi. Giờ phút này, Bạch Chiến Sinh đã tức giận đến mức không nói nên lời. Sau khi nở một nụ cười ngượng nghịu với mọi người có mặt, Bạch Chiến Sinh tiến lên một bước, muốn đỡ Triệu Thiên Vũ dậy. Nhưng ông ta chưa kịp đưa tay ra thì giọng của Tiêu Chính Văn lại vang lên. “Ông Bạch, e rằng không thể để ông đưa người đi được”. Cái gì? Bạch Chiến Sinh suýt nữa nôn ra máu tại chỗ, ông ta đã gánh một chiếc nồi lớn như vậy rồi, Tiêu Chính Văn còn muốn thế nào nữa? “Cậu Tiêu, ý cậu là gì?” Bạch Chiến Sinh quay lại và nhìn Tiêu Chính Văn một cách lạnh lùng. “Theo luật của Hoa Quốc chúng tôi, hắn hiện bị nghi ngờ gây rối trật tự xã hội. Vì vậy, hắn phải được giao cho đội chấp pháp để điều tra và định tội theo luật của Hoa Quốc. Vì vậy, ông không thể đưa hắn đi”. Trong lòng Bạch Chiến Sinh sắp phát điên. Nhưng nhìn thấy vô số cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm nên đành phải kìm nén cơn giận mà nói: “Được, mọi chuyện tùy cậu Tiêu. Có điều, cậu Tiêu không nghĩ tới hậu quả sao?” “Bố ruột của cậu ta là cường giả cảnh giới Nhân Hoàng ở Tung Sơn, hơn nữa, Triệu Kế Hồng lại là con riêng của nhà họ Triệu”. Giữa Triệu Kế Hồng và nhà họ Triệu của hoàng tộc Đại Tống có quan hệ vô cùng bí mật, nếu không, cũng không thể đột phá cảnh giới Nhân Hoàng trong vòng hai trăm năm. Nếu thực sự bắt con ruột của ông ta đi, vậy thì tiếp theo e rằng toàn bộ Hoa Quốc sẽ không thể sống yên ổn. “Ông Bạch, tôi không có hứng thú với những chuyện này, hơn nữa, người là do đích thân ông đánh, dường như không liên quan gì đến tôi mà nhỉ?”, Tiêu Chính Văn nói. Chết tiệt. Bạch Chiến Sinh gần như không thở nổi một hơi, bị làm cho tức chết. Mọi thứ đúng như Tiêu Chính Văn nói, rất nhanh, tin tức về việc Bạch Chiến Sinh tự tay đánh Triệu Thiên Vũ đã lan truyền khắp Hoa Quốc. Nhiều người của võ tông nghe được tin này, thoạt đầu sững sờ một chút, sau đó thì tất cả lộ ra vẻ kinh hoàng. Đương nhiên bọn họ không dám phá vỡ giao ước giữa Đế Vương Các và Tiêu Chính văn thậm chí ngày thường khi ra ngoài mà đi ngang qua Long Kinh, bọn họ cũng đều đi đường vòng. Mặc dù rất nhiều người vô cùng sợ hãi sức mạnh của Đế Vương Các, nhưng người của Đế Vương Các, dù nói thế nào đi nữa cũng là người của mình. bạch Chiến Sinh là điên hay là ngu ngốc lại dám ra tay mạnh như vậy với người của mình. Nhưng đồng thời cũng có không ít người thầm vui mừng vì may mà mình chưa từng đặt chân tới Long kinh, nếu không kết cục chỉ có thê thảm hơn triệu Thiên Vũ mà thôi.