“Không thể tin được, Bạch tiền bối quả thực là chấp pháp như sơn, ngay cả con nối dõi nhà họ Triệu cũng bị ông ta trừng phạt nghiêm khắc”. “Này, nói vớ vẩn! Cậu cho rằng ông ta là đồ ngốc sao? Đó là con ruột của Triệu Kế Hồng, nếu không phải bị Tiêu Chính Văn chặn lại ở phố đi bộ, cậu cho rằng ông ta sẽ làm như vậy sao?” “Nghe nói lúc đó chỉ vì Triệu Thiên Vũ tát một người dân bình thường, kết quả… kết quả là mất đi đôi chân”. Trong khi một số đệ tử đang bàn tán sôi nổi về việc này, một ông lão nhìn mấy người họ với ánh mắt dữ tợn và nói: “Câm miệng! Chuyện gia đình nhà chưởng giáo là chuyện các cậu có thể tùy tiện bàn tán sao? Còn không cút sang một bên”. Khi tiếng hét lạnh lùng vang lên, mấy đệ tử của Tung Sơn đều vội vàng im lặng. “Sư tổ, chúng con chỉ là hiếu kỳ, cậu chủ bị người ta đánh què chân, phía Tung Sơn chúng ta tại sao lại không có chút động tĩnh gì vậy”. Một trong những đệ tử kia to gan bước lên trước, nhỏ giọng hỏi. “Hừ, chuyện này đương nhiên sẽ không dừng lại ở đây”, ông lão hừ một tiếng, trịnh trọng nói: “Các cậu cũng biết chưởng giáo là người thế nào? Đó chính là người được nhà họ Triệu hoàng tộc ngoài vùng lãnh thổ bảo hộ”. Cái gì? Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều choáng váng. Trước đó, những đệ tử cấp dưới như bọn họ làm sao biết, dòng dõi Tung Sơn còn có người có địa vị hiển hách lẫy lừng như vậy? Người có quan hệ với hoàng tộc, ai ai cũng đều phi thường, không chỉ có tu vi và sức chiến đấu đáng kinh ngạc mà thế lực của bọn họ còn không có giới hạn. Chả trách Triệu Kế Hồng còn chưa tới hai trăm tuổi mà đã đột phá cảnh giới Nhân Hoàng rồi. “Giờ thì các cậu chắc cũng biết hậu quả của việc này nghiêm trọng như thế nào rồi chứ”, ông lão nói với vẻ giễu cợt. Sau đó, ông ta bỏ lại nhóm đệ tử đang sững sờ và đi về phía ngọn núi phía sau. Đúng lúc này, trong một khu vườn trên sau núi Tung Sơn, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên tảng đá, lĩnh ngộ linh khí của trời đất. Người đàn ông trung niên này là Triệu Kế Hồng. Từ khi bước vào cảnh giới Nhân Hoàng, ông ta luôn mò mẫm tìm hiểu quy luật nguyên khí. Tuy nói rằng muốn đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng, sự lĩnh ngộ của nguyên khí là một rãnh trời, nhưng không có nghĩa là mỗi người vừa bước vào cảnh giới Nhân Hoàng đều có thể vận dụng nguyên khí thành thạo. Mà Triệu Kế Hồng là một trong số đó, từ trước đến nay, ông ta cũng chỉ có thể cảm nhận được nguyên khí, thỉnh thoảng cũng có thể tự mình điều động nguyên khí, nhưng lại không thể muốn sao được vậy. Đúng lúc này, ông lão bước tới trước mặt Triệu Kế Hồng, cúi người xuống, nói thì thào: “Chưởng giáo, xem ra ông đã cách việc vận dụng sinh khí không còn xa nữa, nhiều nhất là trong vòng mười năm, ông nhất định có thể lại đột phá một lần nữa”. “Hừ” Triệu Kế Hồng khẽ thở dài nói: “Nguyên khí đâu có đơn giản như vậy. Thiên địa tạo hóa, nguyên khí là nền tảng của vạn vật. Đã hơn mười năm rồi, nhưng tôi vẫn chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó”. “Nếu có thể vận dụng thành thạo, thì cho dù không thể đột phá cũng có làm sao?” Ông lão liếc nhìn Triệu Kế Hồng, hơi do dự một chút, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Chưởng giáo, có một chuyện tôi phải báo với ông…” “Ừ? Có chuyện gì, nói đi”, Triệu Kế Hồng nhìn ông lão, thấy ông ta ấp úng ngập ngừng, bèn cau mày hỏi.