Dù Tiêu Chính Văn tới từ thế tục thì cũng nên hiểu rõ Thánh Huyết Đế Tuấn tượng trưng cho điều gì, tuyệt đối không thể để cho Thánh Huyết Đế Tuấn trở thành nguồn dinh dưỡng cho lòng đất! Còn về việc từ bỏ thì càng không có gì để nói, nếu không thì tại sao Tiêu Chính Văn lại xuất hiện ở đây vào thời khắc mấu chốt như vậy? Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đôi bên vẫn ở trong thế đối đầu từ xa. “Hừ, Tiêu Chính Văn, bây giờ là năm đấu hai, mấy người đã không còn cơ hội nữa rồi!”, Tư Mã Tư đắc ý cười lạnh lùng nói. Dù Tiêu Chính Văn có anh dũng tới đâu thì cũng chẳng thể lấy một địch năm, còn về Võ Anh Hào thì đã bị trọng thương từ lâu, với tình hình của anh ta, e rằng không trở thành mối phiền phức của Tiêu Chính Văn đã là tốt lắm rồi, căn bản không thể ngăn cản được ba người bọn họ! Nghĩ tới đây, Tư Mã Tư cũng rút ra một cái đồ đựng trông như bình rượu từ trên người rồi đi thẳng về phía ngôi sao băng kia. Thế nhưng cùng lúc hắn quay người đi, Tiêu Chính Văn cũng hành động! “Vút!” Một con Thương Long màu tím lao thẳng lên không, ngay lập tức chặn đường đi của Tư Mã Tư lại. “Các vị, rất xin lỗi, e rằng mấy người không lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn đâu, Tiêu Chính Văn tôi cũng không có hứng thú với Thánh Huyết Đế Tuấn, tôi tới nơi này chỉ là để tiễn các vị một chặng đường mà thôi!” Trên mặt Tiêu Chính Văn quét qua một nụ cười lạnh lùng! Thật ra đối với Tiêu Chính Văn mà nói, Thánh Huyết Đế Tuấn không hề quan trọng như trong tưởng tượng của những người khác, dù gì anh cũng đã có được ba trái tim rồng, chỉ cần một giọt Thánh Huyết đã đủ tư cách tiến vào di tích Long tộc rồi! Số Thánh Huyết còn lại, kể cả dùng để nuôi dưỡng đất mẹ thì đối với Tiêu Chính Văn mà nói cũng chẳng sao hết! Ngược lại mặt đất nhận được sự nuôi dưỡng của Thánh Huyết Đế Tuấn sẽ mang lại lợi ích bất tận cho Hoa Quốc, không chỉ những người bình thường sinh sống trên mảnh đất này, tuổi thọ có thể kéo dài tới hơn hai trăm tuổi! Ngay cả hoa màu được trồng trên mặt đất cũng sẽ có một loại linh khí giúp cho tất cả người bình thường đều không bao giờ có bệnh tật gì! “Cái gì?” Sau khi mấy người Khổng Tề Thiên nghe thấy lời Tiêu Chính Văn nói thì không khỏi nở nụ cười lạnh lùng. Đặc biệt là Quảng Lăng Tử thì càng nói với vẻ chế nhạo: “Tiêu Chính Văn, anh không sợ gió lớn cắt đứt đầu lưỡi nhỉ, không tranh giành Thánh Huyết Đế Tuấn, anh vạn dặm xa xôi chạy tới đây để nộp mạng hay sao?” “Ha ha ha! Xem ra là tôi đã đánh giá cao cậu rồi, vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn tiếng tăm lừng lẫy chẳng qua cũng chỉ tới thế mà thôi!”, Khổng Tề Thiên không ngừng lắc đầu. Trước lúc đó, ông ta vẫn xem Tiêu Chính Văn như là kẻ địch mạnh nhất của mình, hơn nữa vẫn luôn cẩn thận ứng phó. Thế nhưng sau khi Tiêu Chính Văn nói ra mấy lời này, Khổng Tề Thiên không khỏi cảm thấy bản thân có phần đánh giá quá cao Tiêu Chính Văn rồi. Cái gì mà để tiễn mấy người họ một đoạn đường?