Dù là Khổng Tề Thiên trong tay nắm giữ chân quyển thượng cổ của nhà họ Khổng thì cũng không dám nói ra mấy lời ngông cuồng này! Tình thế trước mắt Tiêu Chính Văn cũng nhìn ra rõ, lấy một địch năm, anh căn bản không thể lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn, vậy nên mới dự định kìm chân mấy người này, biến Thánh Huyết Đế Tuấn thành nguồn dinh dưỡng nuôi dưỡng đất mẹ! Nói trắng ra là ăn không được thì đạp đổ. Chuyện này có khác gì với người nhà họ Khổng bọn họ đâu chứ? Mọi người ngoài miệng đều ra vẻ đạo mạo, thế nhưng phía sau lại cực kỳ tư lợi! Dù là Quảng Lăng Tử cũng không ngừng lắc đầu, những lời này của Tiêu Chính Văn quả thực hơi hống hách! “Tôi đã nói từ lâu, người này không đáng để coi trọng! Chẳng qua chỉ là một tên tiểu bối của thế tục, căn bản chẳng có gì đáng lo!”, trên mặt Quảng Lăng Tử lộ ra vẻ thoải mái cực kỳ rõ ràng. Theo hắn thấy, Tiêu Chính Văn chẳng qua là vì chuyện nhà họ Thành ở Thái Sơn nên mới ghi hận mọi người mà thôi. Thế nhưng bất cứ một đệ tử nào có xuất thân từ thế gia lớn đều hiểu rõ, chuyện của thế gia căn bản không có phân định đúng sai, càng không có thiện ác, mục đích của mọi người đều là lợi ích! Đây chính là lý do tại sao các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ một ngày trước lại giống như kẻ thù truyền kiếp ra tay mạnh mẽ, nhưng chỉ nháy mắt đã có thể liên thủ ngừa địch! Tiêu Chính Văn thân là vua Bắc Lương của Hoa Quốc mà ngay tới đạo lý giản đơn như vậy cũng không hiểu, loại người này căn bản không xứng tranh giành với con cháu có xuất thân từ thế gia lớn giống như bọn họ! Đây gọi là kẻ có thể làm nên chuyện lớn đều không câu nệ tiểu tiết. Mà Tiêu Chính Văn lại đang so đo được mất của mấy cái lợi ích không đáng kể kia! Cũng chính vì như vậy, sau khi biết rõ hai người Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư có ý định giết mình mà Quảng Lăng Tử vẫn liên thủ với họ! Chỉ cần có được Thánh Huyết Đế Tuấn, cuối cùng vẫn còn chưa biết ai thắng ai, ít nhất ở trên phương diện này, Quảng Lăng Tử tự cho rằng tầm nhìn của bản thân đã bỏ xa Tiêu Chính Văn mấy chục con phố rồi! “Ồ? Không đáng để lo nghĩ sao?”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nhưng vẫn chưa ra tay. Hôm nay có thể nói là một buổi tiệc lớn nghìn năm mới có một lần, tuyệt đối không thể chỉ có mấy người bọn họ nhảy ra! Tiêu Chính Văn vẫn đang đợi, anh phải đợi tới sau khi tất cả mọi người đều đã tập trung đông đủ thì mới tính sổ một thể với mấy người này! “Tiêu Chính Văn, thân là vua Bắc Lương, vậy mà ngay tới đạo lý tối đa hoá lợi ích mà anh cũng không hiểu, vẫn còn so đo mấy chuyện quá khứ, chúng tôi quả thực quá đề cao anh rồi!” “Hơn nữa, một người đã chết thì thậm chí ngay tới tư cách để mở miệng nói chuyện cũng không có, thế nhưng đáng tiếc, đạo lý đơn giản như vậy mà anh lại không hiểu!” Quảng Lăng Tử một tay cầm cây giáo Bá Vương, một tia sáng sắc lạnh đột nhiên từ mũi giáo lao về phía Tiêu Chính Văn! “Câu tiễn chúng tôi lên đường mà cậu cũng dám nói, tôi không thể không khâm phục năng lực tưởng tượng của cậu, đáng tiếc, đó chỉ cậu mộng tưởng đẹp đẽ của anh mà thôi! Những người có mặt ở đây ngày hôm nay, cậu có thể giết được ai chứ?”