Ngộ nhỡ Thiên Hà Đạo Quân và Độ Ách Chân Quân cùng Triệu Kế Hồng bắt tay với nhau thì Thành Hạo ông ta cũng không thể làm được gì, huống hồ đây còn là địa bàn của người ta, giải quyết không ổn thỏa ngược lại sẽ bị mấy người Triệu Kế Hồng đánh tơi bời. “Ông Thành, cứ đi từ từ không tiễn”. Độ Ách Chân Quân vứt lại một câu cho ông ta. “Được lắm, tạm biệt”, Thành Hạo nghiến răng nghiến lợi phất tay áo xoay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng Thành Hạo, Triệu Kế Hồng khẽ lắc đầu, nhà họ Thành vốn dĩ có cơ hội sửa sai nhưng đáng tiếc người nhà họ Thành quá coi trọng thế lực, mấy lần chèn ép Tiêu Chính Văn thì thôi đi, còn công khai đứng về phía đối lập với thế tục. “Chúng ta có nên chuẩn bị vài món quà để đến thăm vua Bắc Lương không?”, Triệu Kế Hồng bỗng hỏi. Độ Ách Chân Quân và Thiên Hà Đạo Quân nghe thế đều nhìn Triệu Kế Hồng. Thật ra dù Triệu Kế Hồng không nhắc đến chuyện này thì họ cũng có ý định này. Bây giờ Tiêu Chính Văn đã có địa vị không thể lay chuyển ở thế tục, trước đó họ lại có mâu thuẫn với Tiêu Chính Văn, hiện giờ cũng là lúc hóa giải mâu thuẫn rồi. “Quà sao, tôi nghĩ nên tặng thanh kiếm Xích Diệm của tôi”, Thiên Hà Đạo Quân đau lòng lấy thanh kiếm của mình ra. Thanh kiếm này đã đi theo ông ta hàng trăm năm, mặc dù không phải là vũ khí đời xưa gì nhưng nói về độ rắn chắc thì không có vũ khí nào vượt qua nó. Ngay khi Tiêu Chính Văn vừa quay về Long Kinh, đại diện của các môn phái võ tông cùng lúc chạy đến Long Kinh. Ngay cả nhà họ Khổng cũng cử người đưa quà đến. “Ồ, ông Khổng cũng rảnh thế sao?”, Triệu Kế Hồng nhận ra Khổng Vạn Thắng, cười khẩy nói. “Chẳng phải nhà họ Khổng các ông lớn lối muốn cho Tiêu Chính Văn chết không toàn thây sao? Sao cũng chịu thua trước Tiêu Chính Văn thế? Không nên, tuyệt đối không nên”, Thiên Hà Đạo Quân cũng nói. Cơ mặt Khổng Vạn Thắng khẽ giật, ông ta thầm nghĩ sao có thể nói cho đám người Triệu Kế Hồng biết được? Hơn nữa Khổng Vạn Thắng không phải vì sợ, với “quan hệ” giữa nhà họ Khổng và Tiêu Chính Văn, dù ông ta quỳ xuống dập đầu mười cái với Tiêu Chính Văn cũng không thể hối lỗi được. Hành động này của ông ta hoàn toàn là vì tình hình chung, cũng xem như vì tương lai của nhà họ Khổng, vừa đáp lễ cho Tiêu Chính Văn, vừa để tránh khỏi một trận chiến đẫm máu. Khổng Vạn Thắng nghiến răng cười mỉa nói: “Dấu vết bị vả trên mặt các ông vẫn còn chưa tan kìa, vậy mà đã mặt dày đến đây thì tại sao tôi không thể đến?” “Hừ! Vả mặt? Haizz, tiếc quá, bọn tôi bị vả thì người vẫn còn đây, nhưng Khổng Hựu Bang lại không chống đỡ được một cú đánh, khiến xương thịt đều không còn”. Độ Ách Chân Quân phản biện lại. “Đúng thế, nhà họ Khổng không chỉ có một mình Khổng Hựu Bang chết, theo tôi được biết nhà họ Khổng đã mất đi thế hệ trẻ mấy mươi năm trong thế tục, chẳng khác nào bảo Tiêu Chính Văn cho biến mất nhỉ?” “Xem ra vẫn là ông Khổng rộng lượng, chúng tôi tự cảm thấy mặc cảm, không bằng ai”, Triệu Kế Hồng ngửa đầu lên bật cười.