Các chưởng môn và tông môn xung quanh nghe mấy người họ anh một câu tôi một câu công kích trở mặt lẫn nhau, muốn cười nhưng lại không dám, ai nấy cũng đều nhịn đến mức ho khù khụ. Địa vị hiện giờ của Tiêu Chính Văn quả thật không còn ngôn từ nào có thể diễn tả, sau khi lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn, có thể nói tương lai của Tiêu Chính Văn cực kỳ sáng lạn. Không chỉ thế tục sẽ coi trọng Tiêu Chính Văn mà ngay cả vùng ngoài lãnh thổ cũng không dám xem thường Tiêu Chính Văn nữa. Thế nên lúc này ai đến nịnh bợ Tiêu Chính Văn cũng không còn bất ngờ. Chẳng qua mối quan hệ giữa mấy người Triệu Kế Hồng và Tiêu Chính Văn hơi đặc biệt một chút mà thôi. Khi mọi người vừa nói vừa đi vào sảnh lớn tầng cao nhất của tập đoàn Vy Nhan, Long Ngạo và Long Hình đang nói chuyện phiếm với ông cụ Quý. Sau khi lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn, Võ Anh Hào bèn giao quyền chia chác cho Tiêu Chính Văn. Cuối cùng Tiêu Chính Văn chỉ giữ lại ba giọt cho mình, một nửa còn lại chia cho nhà họ Võ, một nửa khác dùng để nuôi dưỡng vùng đất Hoa Quốc. Biết được tin này, gần như những người xuất chúng ở thế tục của cả Hoa Quốc đều tập trung tại Long Kinh cùng kính ngưỡng Tiêu Chính Văn. Dù sao nam nữ, già trẻ Hoa Quốc được Thánh Huyết Đế Tuấn nuôi dưỡng , tuổi thọ sẽ kéo dài đến trên hai trăm tuổi, Tiêu Chính VĂn cũng chính là ân nhân của tất cả bọn họ. Thấy mấy người Long Hình cũng trò chuyện vui vẻ với nhiều ông lớn trong giới kinh doanh ở thế tục, Triệu Kế Hồng không khỏi cảm thấy ngượng nói: “Xem ra chúng ta vẫn thiếu hiểu biết quá”. “Mọi người đều bình đẳng, tức là cảnh giới Quy Chân”, Thiên Hà Đạo Quân cũng cảm khái nói. Sau đó ba người chỉnh sửa lại quần áo rồi đi đến chào mấy người Long Hình. “Chào mọi người, trước đó đã đắc tội nhiều, mong đừng trách”, Triệu Kế Hồng chắp tay nói với mấy người Long Hình. “Đúng thế, trước đó là do chúng tôi không đúng, sau này mong mọi người hòa thuận với nhau”, Thiên Hà Đạo Quân cũng vội nói theo. “Các vị không cần phải để trong lòng, Long Vương có nói bất kỳ ai chỉ cần tuân thủ chế độ luật pháp của thế tục, mọi người đều là anh em đồng bào”. Long Hình đúng mực chắp tay lại nói. Nghe nói thế, mấy người Triệu Kế Hồng cuối cùng cũng yên tâm. Ở trên vị trí chính giữa sảnh lớn, Võ Anh Hào như có điều suy nghĩ nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, nếu anh đã quyết định muốn vào ngoài lãnh thổ tính toán với các gia tộc lớn đó, nhà họ Võ chúng tôi sẵn lòng trợ giúp từ bên trong”. Bất kể mối quan hệ của Tiêu Chính Văn và huyết tộc như thế nào, Võ Anh Hào sẽ không bỏ lỡ cơ hội sát lại gần với Tiêu Chính Văn. Trận chiến trước đó, sức chiến đấu kinh người của Tiêu Chính Văn đã cho Võ Anh Hào một nhận thức mới, anh ta càng tin chắc chỉ cần có quan hệ tốt với Tiêu Chính Văn, nhà họ Võ sẽ có tương lai. Hơn nữa vùng ngoài lãnh thổ khác với ở thế tục, muốn thần không biết quỷ không hay trà trộn vào không phải là chuyện dễ dàng. Với thực lực của nhà họ VÕ, giúp Tiêu Chính văn chút chuyện nhỏ này không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Chuyến đi lần này của Tiêu Chính Văn phải được giữ bí mật tuyệt đối. Chỉ có âm thầm vào ngoài lãnh thổ, ra tay đột ngột mới đánh cho nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã trở tay không kịp.