Hơn nữa có thể nói ngoài lãnh thổ là một phương trời khác, ngoài lãnh thổ thật sự cực kỳ nguy hiểm, trước đó anh Tiêu cũng từng đến chiến trường ngoài lãnh thổ rồi, nhưng nơi đó vẫn còn thua kém xa ngoài lãnh thổ thật sự”. “Bất kỳ ai không có thân phận, lai lịch, nhất là người từ thế tục vào đều gây chú ý với các nơi. Nếu anh Tiêu cứ đi vào như thế, e là chẳng mấy chốc đã bị các thế lực cùng lúc nhìn chằm chằm”. “Đến lúc đó ngược lại không tiện cho chúng ta”. Võ Anh Hào nghiêm túc nói. Mặc dù khu vực ngoài lãnh thổ rộng lớn, nhưng lối vào cũng khá nhỏ. Mỗi một người đi vào ngoài lãnh thổ đều sẽ trở thành đối tượng giành giật của các thế lực, thế nên mỗi gia tộc lớn đều sẽ cử người theo dõi ở lối vào, chỉ cần có người mới đi vào, các thế lực ở khắp nơi đều sẽ lập tức thăm dò. “Anh Võ nói có lý, nhưng ngoài lãnh thổ còn có lối vào nào khác ngoài lối vào ở Âu Lục không?” “Theo tôi biết ngay cả chiến trường ở ngoài lãnh thổ cũng có bốn lối vào, ngoài lãnh thổ rộng lớn như thế chẳng lẽ chỉ có một con đường thôi sao?” Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi. Muốn không bị phát hiện, muốn gây bất ngờ dĩ nhiên không thể đi vào ngoài lãnh thổ từ lối vào của Âu Lục, nếu không rất khó giữ bí mật. “Dĩ nhiên là có, nhưng ngoài lối vào ở Âu Lục thì đều cực kỳ nguy hiểm. Theo tôi được biết, cả thế tục có khoảng ba nơi có thể đi vào ngoài lãnh thổ”. Trầm tư một hồi lâu Võ Anh Hào mới nói. “Ồ? Ở đâu thế?”, Tiêu Chính Văn hỏi. “Ở Hoa Quốc đây, chắc là gò đất Côn Luân”. Nghe đến mấy chữ gò đất Côn Luân, Tiêu Chính Văn cũng không thấy ngạc nhiên. Côn Luân đúng là nơi bí ẩn nhất Hoa Quốc, thậm chí cho đến bây giờ không có ai từng nhìn thấy diện mạo của gò đất Côn Luân. Dù là vệ tinh ngoài không gian cũng không thể xuyên qua Lôi Hải Côn Luân nhìn rõ được mọi thứ bên trong. Hơn nữa chỉ riêng dãy núi Côn Luân cũng có tên gọi khác là núi thánh chết chóc, ngay cả máy bay đi vào cũng không có đường quay về. “Nhưng lối vào ở gò đất Côn Luân đó cần phải đi qua Lôi Hải, quá nguy hiểm, tôi vẫn khuyên anh Tiêu đừng chọn nơi này”, Võ Anh Hào nhíu mày nói. “Trong lãnh thổ Hoa Quốc còn lối vào khác không?”, Tiêu Chính Văn quay sang hỏi. “Không có, lối vào khác ở trên một hòn đảo nhỏ của Bamidet”, Võ Anh Hào nói thẳng. “Tôi cũng có nghe nói chuyện này, rất nhiều máy bay hoặc tàu thuyền chỉ cần sắp đến nơi đó đều sẽ biến mất, không có tín hiệu không rõ nguyên nhân”. Tần Vũ ở bên cạnh cũng nói chen vào. Thật ra Bamidet luôn được thế giới chú ý đến, cũng có không ít đoàn nghiên cứu vào Bamidet thám hiểm. Nhưng bất kể dùng bao nhiêu thiết bị tiên tiến, chỉ cần đi vào trung tâm Bamidet đều sẽ một đi không trở về. “Nói cách khác chúng ta có thể lặng lẽ đi vào ngoài lãnh thổ từ Bamidet?”, Tiêu Chính Văn hỏi.