“Đem ra so sánh thì nhà họ Võ chúng tôi vẫn còn thua kém rất nhiều, nói thật thì ngay tới thiếu chủ của nhà chúng tôi cũng chẳng thể sánh ngang với mấy người này!” Nói tới đây, Võ Học Tư ngược lại có hơi chán nản. Chiến lực của Võ Anh Hào quả thực còn kém hơn rất nhiều so với mấy người này, thế nhưng hiện tại anh ta đã có được Thánh Huyết Đế Tuấn, vượt qua mấy người này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Chỉ là những chuyện này, Tiêu Chính Văn đương nhiên sẽ không nói với Võ Học Tư. Còn về mấy người mà anh ta nhắc tới, gần như tất cả đều là bại tướng dưới tay Tiêu Chính Văn, thậm chí Tư Mã Minh Húc còn bị Tiêu Chính Văn ép phải tự vẫn! Ngay tới người mà Võ Anh Hào tôn sùng nhất là Tư Mã Lôi cũng vừa bị Tiêu Chính Văn giết chết! Vậy nên nhắc mấy cái tên này với anh, Tiêu Chính Văn chẳng có chút cảm giác gì! “Ân oán giữa nhà họ Võ và nhà họ Tư Mã cũng rất sâu nhỉ?”, Tiêu Chính Văn đổi chủ đề. “Nói tới ân oán, giữa các thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ chẳng có mấy nhà là không có thù oán với nhau, có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng tới chuyện kết bạn giữa mọi người!” “Mấy ngày trước, tôi còn tới tham gia buổi tiệc của nhà họ Tư Mã, còn cùng Tư Mã Tư uống mấy ly rượu trong buổi tiệc đó nữa!”, Võ Học Tư nói với vẻ hết sức tự hào. Ở trong thế tục, Tư Mã Tư không hề nổi danh, thế nhưng ở vùng ngoài lãnh thổ lại là một người kiệt xuất trong thế hệ thanh niên! Rất nhiều người đều cảm thấy vinh hạnh khi được gặp mặt hắn, huống hồ gì còn có thể uống với hắn mấy ly rượu? Chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ để anh ta khoe khoang cho tới mãi sau rồi! Mặc dù khi đó Tư Mã Tư chỉ vì phép lịch sự nên mới kính anh ta hai ly rượu, thế nhưng ít nhất đây cũng là sự thật không thể tranh cãi! Vừa nói chuyện vừa giới thiệu về ân oán phân tranh giữa các thế gia lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, rất nhanh xe đã đỗ lại trước cổng một trang viên. Liếc nhìn tấm hoành phi dựng ngay trước cổng, bên trên viết hai chữ lớn “Phủ Võ”, Tiêu Chính Văn đẩy cửa bước xuống. “Anh Tiêu, mời vào trong!”, Võ Học Tư tiện tay đưa chìa khoá xe cho một người làm, sau đó dẫn Tiêu Chính Văn bước vào bên trong. Vừa tới trước cửa đã đụng phải một cô gái trẻ tuổi hết sức xinh đẹp. “Học Tư, em đã đi đâu làm gì thế?”, cô gái trẻ tuổi nhíu chặt chân mày, dường như đang trách mắng Võ Học Tư. “Chị…” Không đợi Võ Học Tư giải thích, bên trong lại có thêm một người đàn ông trung niên bước ra ngoài, trừng mắt nhìn Võ Học Tư, nói: “Học Tư, nhà họ Võ gặp phải biến cố, lúc này con còn chạy đi đâu thế hả?” Người đàn ông trung niên chính là bố ruột của Võ Học Tư, tên là Võ Thiên Nghiệp! “Bố! Cái đó…là thiếu chủ dặn con đi đón một người bạn vừa từ thế tục tới vùng ngoài lãnh thổ, còn nói chúng ta phải đối đãi chu đáo!”