Võ Học Tư vội vàng giải thích. Võ Tinh Nhi liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó lên tiếng: “Thôi, em vào trong trước đi, lát nữa chị bảo quản gia thu xếp chỗ ở cho anh ta!” Võ Học Tư nghe vậy thì do dự một lúc, sau đó mới quay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, vậy lát nữa chúng ta gặp lại!” Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, tỏ ý bảo rằng nếu anh ta có việc bận thì cứ đi đi, không cần phải bận tâm tới mình. Chẳng bao lâu sau, quản gia đã dẫn Tiêu Chính Văn đi tới gian nhà phía sau. Mãi tới khi Tiêu Chính Văn đi xa rồi, sắc mặt của Võ Thiên Nghiệp lập tức trở nên u ám. “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chuyện bên phía gia chủ giao phó phải thông báo về nhà trước đã, không được tự tiện quyết định, sao con cứ không chịu nghe lời thế?” Võ Học Tư nuốt nước bọt, nói: “Bố, lần này thật sự không thể trách con được, thiếu chủ gọi điện thoại bảo con tới, còn nói con buộc phải có mặt trong vòng mười phút!” “Bố cũng biết tính tình của thiếu chủ rồi đấy, trước nay nói sao là vậy! Lỡ như không nghe theo ý của anh ta, làm không tốt thì cả nhà chúng ta sẽ đen đủi mất thôi!” “Đen đủi?” Võ Thiên Nghiệp cười khổ, nói: “Nếu như không thể qua được ải khó trước mắt, dù gia chủ không trách chúng ta thì nhà họ Võ cũng sẽ gặp hoạ diệt vong!” “Bố, không phải là tên họ Lương kia lại chạy tới nhà chúng ta ép hôn đấy chứ? Bích Hà Cung của họ cũng chèn ép người thái quá rồi! Lẽ nào không sợ chúng ta báo cho gia chủ biết chuyện này hay sao?” Võ Học Tư vừa nói vừa nổi điên tới độ siết chặt tay thành nắm đấm. Võ Tinh Nhi là mỹ nữ nổi tiếng nhất Vinh Thành, hơn nữa lại xuất thân từ hoàng tộc, mặc dù chỉ là nhánh phụ, thế nhưng dẫu sao cũng vẫn là con gái nhà họ Võ. Vậy nên, không ít cậu chủ của các thế lực lớn đều có ý với Võ Tinh Nhi. Lương Cảnh Long thân là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung thì càng hiểu rõ tính quan trọng của việc liên hôn với nhà họ Võ. Võ Thiên Nghiệp không phải chưa từng nghĩ tới chuyện báo việc này lên cho gia chủ biết, thế nhưng khoảng thời gian gần đây, gia chủ một lòng bận bịu lo chuyện tranh đoạt Thánh Huyết Đế Tuấn, đâu còn tâm tư quan tâm tới hôn sự của một tiểu bối nhánh phụ? Vậy nên mấy lần Võ Thiên Nghiệp lên tiếng đều bị gia chủ thẳng thừng ngó lơ. Lúc này, sắc mặt của Võ Tinh Nhi cũng cực kỳ khó coi. “Dù gì Bích Hà Cung cũng có thế lực lớn, không chỉ là Vinh Thành, ngay tới một nửa Cửu Châu cũng đều có thế lực của bọn họ, hơn nữa, Bích Hà Cung còn có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng trấn giữ!” “Chúng ta chỉ là một nhánh phụ của nhà họ Võ mà thôi, dù có bị tiêu diệt thì gia chủ cũng sẽ không vì thế mà truy cứu kỹ càng, chúng ta còn có thể làm gì được nữa!” Cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng đâu phải là người mà mấy kẻ như Võ Thiên Nghiệp có thể ngước nhìn? “Chị! Tên Lương Cảnh Long đó hết sức dốt nát, lẽ nào chị cam tâm tình nguyện gả cho hắn sao?”, Võ Học Tư siết chặt nắm đấm, không cam tâm phẫn nộ gầm lên. Mặc dù Lương Cảnh Long cũng ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, thế nhưng có ai không biết cảnh giới Nhân Vương của hắn hoàn toàn là nhờ vào trợ lực của đan dược. Hơn nữa, danh tiếng của Lương Cảnh Long ở vùng ngoài lãnh thổ cũng rất kém, khi trước thậm chí còn làm cho cô chủ của một thế gia nhỏ dính bầu, kết quả để việc này không bị bại lộ. Lương Cảnh Long đã giết người để diệt khẩu luôn! Loại người này rõ ràng ngay tới súc sinh cũng không bằng, Võ Học Tư đâu thể nhẫn tâm nhìn chị ruột của mình nhảy vào trong đống lửa cơ chứ?