“Haizz, nếu có Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long trợ giúp, có lẽ hôm nay điện Thần Long còn có thể được cứu, nhưng đáng tiếc Tiêu Chính Văn không chỉ không thể có quan hệ tốt với hai người kia mà thậm chí còn lớn lối sỉ nhục, làm như vậy đúng là không khôn ngoan lắm”. “Thật ra chuyện này từ khi bắt đầu đã định sẵn kết cục rồi, người nhà họ Khổng dễ bị giết đến thế sao? Nếu không với nhân phẩm của Chu Hi sao có thể sống đến hôm nay?” “Tiêu Chính Văn vẫn không hiểu nhiều về vùng ngoài lãnh thổ, dù bản thân không có thực lực cũng phải tìm một chỗ dựa vững chắc, anh ta thì hay rồi, đắc tội với người ta, đến lúc quan trọng còn ai có thể giúp đỡ anh ta đây?” Mọi người dường như đang cảm thấy tiếc nuối cho Tiêu Chính Văn, họ như đã nhìn thấy cảnh tượng điện Thần Long bị giết chết. “Xem ra không thể tránh được trận chiến hôm nay”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói. “Hừ, cậu biết thì tốt, có lẽ không được lượt bọn tôi ra tay, cậu và điện Thần Long đều sẽ biến thành mây khói”, Tư Mã Huy cười mỉa nói. Cùng lúc đó Tần Cối quay đầu lại nhìn Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long. Nếu muốn nịnh bợ nhà họ Khổng, để nhà họ Khổng không tính toán thù cũ thì họ phải thể hiện cho thật tốt mới được. “Lục Tiêu Dao sẵn sàng dạy dỗ cho điện Thần Long một bài học”. “Còn tôi Hứa Thương Long nữa”. Quả nhiên sau khi nhận được ám hiệu của Tần Cối, Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long lần lượt tiến đến một bước khiêu chiến với Tiêu Chính Văn. “Nói thật, thật ra người tôi muốn đối phó chỉ nhà họ Khổng mà thôi, vốn dĩ không liên quan gì đến các người”. “Nhưng nếu các người đã chủ động đưa đến tận cửa thì Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo”. “Có phải các người rất muốn khiêu chiến với điện Thần Long không? Được thôi, vậy thì đến đi”. Nói đến đây sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên lạnh lùng, nói với phía sau: “Người nào lên trước?” “Trần Huy Tổ sẵn sàng nhận lời khiêu chiến trận này vì anh Tiêu”. Một tiếng hô vang lên, một luồng khí tức của cường giả Đế Cảnh lập tức bao phủ lấy trời đất. Trần Huy Tổ? Đám người Tư Mã Huy không khỏi nhíu mày. Không phải danh tiếng của người này làm họ sợ mà là trong ấn tượng của họ, Trần Huy Tổ chỉ mới là Nhân Hoàng cấp bảy mới đúng chứ. Nhưng khí tức cường giả Đế Cảnh này là sao đây? Không đợi họ hoàn hồn thì lại có một luồng khí tức đáng sợ nữa ập đến. “Trương Nghi vốn dĩ là người ngoài không nên nhúng tay vào chuyện này, nhưng Trương Nghi tôi xuất thân từ thế tục sao có thể ngồi yên nhìn điện Thần Long vừa được lập ra bị các người bắt nạt được?” “Mấy chuyện giữa thế hệ sau với nhau thì cứ đến chúng tự giải quyết, nếu mấy lão già các người không biết xấu hổ, vậy thì đừng trách Trương Nghi ra tay vô tình”. Trương Nghi sải bước xuống xe, tay phẩy nhẹ chiếc quạt, lạnh lùng nói. Rầm.