Trong mắt cô gái, tính mạng của bọn họ cũng giống như con sâu cái kiến, căn bản không đáng tiếc, ngược lại, nhìn thấy cực quang trên bầu trời lại khiến cho cô ta có cảm giác hưởng thụ! “Viên Thiên Canh, điểm nào cũng tốt, chỉ là ra tay quá nhẫn tâm, đối nhân xử thế quá dứt khoát, nếu không, cũng sẽ không đắc tội với huyết tộc rồi bị giam giữ hàng ngàn năm!” Cô gái nhìn về phía xa và nói với vẻ xa xăm. Giờ phút này, cô ta giống như một nữ hoàng cao ngạo xa cách, bới móc đủ điều những người đang tham gia trận chiến. “Câm miệng!” Bà lão cau mày mắng nhiếc: “Viên Thiên Canh là Đạo Thuật Chí Tôn, sao cháu có thể chế nhạo như vậy được?” Một cô gái trẻ khác bên cạnh che mặt cười, nói: “Bà ơi, thực ra cháu lại thấy Nguyệt Nhu sư tỷ nói rất đúng, tên Viên Thiên Canh này chính là không biết ứng biến!” “Hơn nữa, mấy người mà ông ta truy sát chính là người của gia tộc Aisin Gioro, giết một tên cao thủ Đế Cảnh mặc dù là dễ nhưng chí ít cũng phải xem xem thế lực sau lưng người ta chứ!” “Như câu nói, đánh chó phải nhìn mặt chủ!” Lập tức, cô ta quay đầu nhìn về phía một người đàn ông trung niên đang đứng thẳng ở cửa, cười nói: “Kiếm Tôn, nếu là ông, giết Viên Thiên Canh cần mấy chiêu?” “Một chiêu là đủ!” Kiếm Tôn lạnh lùng nói. Nghe thấy vậy, mấy cô gái trẻ lần lượt che mặt bật cười. Trên khuôn mặt bà lão, không những không có nụ cười, ngược lại còn vô cùng nghiêm khắc hướng về phía Nguyệt Nhu và nói: “Đợi lát nữa khách quý đến, tuyệt đối không được kiêu ngạo như vậy!” Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của bà lão, Nguyệt Nhu cũng chỉ đành gật đầu nói: “Vâng!” Đúng lúc này, trên bầu trời, hai đường ráng đỏ từ xa tiến lại, trong nháy mắt đã tới dưới núi Vân Lĩnh. Bà lão hơi nghiêng người nhìn về phía chân núi, tuy rằng đám người Nguyệt Nhu vẫn còn có chút kiêu ngạo, nhưng lúc này cũng phải kiềm chế lại một chút. Dù sao đến bà lão còn cung kính với người đến như vậy, thân là tỳ nữ, bọn họ đâu dám tỏ ra kiêu ngạo? Không lâu sau, Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh đến quảng trường nhỏ trước ngôi miếu trên đỉnh núi, lúc Bạch Ngọc Trinh ngẩng đầu nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của bà lão, trên khuôn mặt cũng lộ ra một chút kinh hãi! Bà lão trước mặt này hóa ra lại là Thanh Liên, một trong tứ đại thánh nữ thành Thiên Đô! “Bà Thanh Liên? Sao lại là bà?” Bạch Ngọc Trinh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hỏi. Thanh Liên nở một nụ cười nhân hậu, khẽ gật đầu nói: “Là cô nhóc nhà họ Bạch sao, mấy năm không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp!” Nói xong, ánh mắt của Thanh Liên nhìn thẳng về phía Tiêu Chính Văn: “Hôm nay, tôi chủ yếu là muốn gặp vị thiên tài trong lời đồn này!” Tiêu Chính Văn chỉ gật đầu với Thanh Liên, còn Thanh Liên lại hết lời khen ngợi Tiêu Chính Văn: “Quả nhiên là con cưng của trời!” Lời bình luận này của Thanh Liên không khỏi khiến mọi người xung quanh sững sờ, đặc biệt là Nguyệt Nhu lại càng nhìn về phía Thanh Liên một cách khó hiểu. Phải biết rằng, ngay cả Mạnh Phi Vũ, người xuất sắc trong thế hệ trẻ của thành Thiên Đô cũng chưa từng nhận được lời khen ngợi như vậy của Thanh Liên! “Cậu Tiêu, vị này là một trong tứ đại thánh nữ hiện nay của thành Thiên Đô tôi!” Thanh Liên chỉ vào Nguyệt Nhu, giới thiệu cho Tiêu Chính Văn. Nhưng giọng nói vừa dứt, trên mặt Bạch Ngọc Trinh lộ rõ vẻ không vui, nhìn về phía Nguyệt Nhu với ánh mắt lạnh lùng!