Nguyệt Nhu cũng quay đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn, theo cô ta thấy, mặc dù Tiêu Chính Văn tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng so với Mạnh Phi Vũ thì vẫn còn kém xa! Đầu tiên, Mạnh Phi Vũ người ta là truyền nhân của nhà họ Mạnh, hiện tại nhà họ Mạnh đã biến mất cả nghìn năm, trong tay nhà họ Mạnh đang nắm giữ những kiến thức bị thất truyền lớn được lưu truyền từ thời thượng cổ. Hơn nữa, nhà họ Mạnh có nguồn gốc từ nhà họ Khổng, điều đó cũng nói lên rằng ở vùng ngoài lãnh thổ, địa vị của bản thân nhà họ Mạnh chỉ xếp sau có mỗi nhà họ Khổng mà thôi. Hơn nữa, bản thân Mạnh Phi Vũ lại còn là một đệ tử Đại Đế chính thống dưới trướng nhà họ Khổng, bối cảnh thân phận lớn tới vậy, dù lấy phương diện vào ra để nói thì cũng đều vượt xa Tiêu Chính Văn! Với thực lực hiện tại của hắn, tiền đồ tương lai chắc chắn không có hạn định! Vậy nên thái độ của Nguyệt Nhu đối với Tiêu Chính Văn cũng hết sức lạnh nhạt, chỉ gật đầu mang tính tượng trưng, coi như chào hỏi với Tiêu Chính Văn. “Mời vào trong!” Thanh Liên nói rồi vẫy tay với Tiêu Chính Văn, một chiếc bàn gỗ trông rất cũ kỹ lập tức xuất hiện bên trong chính điện của miếu thờ, hai cô gái đứng bên cạnh cũng vội vàng mang dụng cụ pha trà tới. Đầu tiên là rót trà thơm cho hai người Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh, sau đó hai cô gái mới lui sang một bên. Tiêu Chính Văn cũng không bất ngờ, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, hương vị thơm mát ngọt dịu, quả nhiên là trà ngon! Nguyệt Nhu ngồi bên cạnh thấy Tiêu Chính Văn còn chẳng buồn chào hỏi, chỉ ngồi đó uống trà thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ không vui! Cô ta vẫn luôn có thiện cảm với Mạnh Phi Vũ, dù gì Mạnh Phi Vũ cũng là hậu nhân của Nho gia môn phiệt, vậy nên trên phương diện tài năng và học vấn tuyệt đối không phải là thứ mà mấy cậu chủ thế gia thông thường có thể so bì được! Nhớ ban đầu khi Mạnh Phi Vũ đích thân tới thành Thiên Đô làm khách cũng chẳng thấy Thanh Liên vừa mời trà vừa dọn chỗ ngồi như vậy. Thế nhưng hiện tại, Tiêu Chính Văn lại nhận được đãi ngộ khác biệt như vậy! “Cậu Tiêu, dù lần này cậu tới vùng ngoài lãnh thổ là vì chuyện gì thì sau này mọi người đều có thể kết bạn với nhau, chỉ cần ở vùng ngoài lãnh thổ, chúng ta khó mà tránh được việc thường xuyên đụng mặt!” Thanh Liên hiền hậu lên tiếng. “Bà cụ khách khí rồi!”, Tiêu Chính Văn khẽ cười nói. Ngược lại Bạch Ngọc Trinh ngồi bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc! Đừng thấy hiện tại Thanh Liên mặt mày hiền hậu mà lầm, Bạch Ngọc Trinh biết rõ người này tuyệt đối là một nhân vật chém giết quyết đoán! Năm đó, từng có người xâm phạm thành Thiên Đô, chính Thanh Liên này đã giết chết người đó ngay trong buổi tiệc rượu! Hơn nữa, phần lớn con cháu của các thế gia lớn tới thành Thiên Đô đều từng đến chào hỏi Thanh Liên, thế nhưng ngay cả anh trai của Bạch Ngọc Trinh là Bạch Thiên Kiệt cũng chưa từng được đối xử long trọng tới thế! Hai người Tiêu Chính Văn và Thanh Liên vừa nói chuyện vừa thưởng trà, ngắm nhìn cảnh đẹp quanh núi, còn đám người bên cạnh lại chỉ có thể đứng hai bên nhìn theo.