Nói đến đây Tiêu Chính Văn cũng không nói thêm gì nữa, dù sao nói càng nhiều cũng không có tác dụng gì quá lớn với mấy người Bạch Ngọc Trinh và Thanh Liên. Dù sao muốn sử dụng khí Thái Sơ và Thái Thủy thì phải có sự phối hợp của đạo cảnh, nếu không dù biết được nhiều hơn cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của mấy loại khí này. Điều này hệt như một đại sư khí công chỉ dạy cho người bình thường làm sao để cảm nhận được chân khí, nhưng cho dù đại sư khí công có dạy bảo thế nào, người bình thường cũng không thể tiếp thu được cấp bậc đó của đại sư khí công. “Sau này các cô cậu tiếp xúc gần hơn với cậu Tiêu, không chừng sẽ có được cơ duyên lớn”, Thanh Liên nói thẳng. Vừa nghe thế mấy người Nguyệt Nhi không khỏi ngạc nhiên, nhưng chỉ có Bạch Ngọc Trinh tức giận. Cô ấy nghĩ Tiêu Chính Văn là bạch mã hoàng tử của cô ấy, hầu hết người ở ngoài lãnh thổ đã biết chuyện này, nhất là mấy lãnh đạo cấp cao của các thế lực lớn. Người có địa vị và thân phận như Thanh Liên càng không thể không biết. Nhưng bà ta biết rõ mình và nhà họ Bạch đều có ý với Tiêu Chính Văn, còn muốn xen vào thì cũng bắt nạt người khác quá. Thanh Liên ngược lại không cảm thấy có điều gì bất ổn, Tiêu Chính Văn vốn dĩ đã có gia đình, còn có con trai con gái, vốn dĩ cũng không phải là con rể của nhà họ Bạch, Bạch Ngọc Trịnh có ở đây hay không bà ta cũng không để ý. “Từ lâu tôi đã thấy gương Bát Quái này không tầm thường, hôm nay cậu Tiêu vừa chỉ dạy cuối cùng cũng tỏ rõ sự ngờ vực của tôi”, Thanh Liên nói. Cho đến bây giờ Bạch Ngọc Trinh mới hiểu tại sao người có vai vế và địa vị cao như Thanh Liên cũng phải đích thân đến chào hỏi Tiêu Chính Văn. Phải biết rằng, bà ta là đại diện cho thành Thiên Đô. Bề ngoài có vẻ như bà ta luôn thăm dò cách sử dụng của gương Bát Quái từ Tiêu Chính Văn, nhưng thật ra lại đang thăm dò Tiêu Chính Văn. Với sự lĩnh hội và thành tựu hiện nay của Tiêu Chính Văn, không ai có thể chắc chắn được tương lai sẽ đi đến bước nào. Có lẽ Tiêu Chính Văn sẽ trở thành chí tôn vô song ở ngoài lãnh thổ, đến lúc đó hiệu quả mà bà ta tỏ ra với Tiêu Chính Văn hôm nay sẽ hiển hiện. Thế nên dù là Thanh Liên cũng đang thầm nịnh nọt Tiêu Chính Văn. Sở dĩ Tiêu Chính Văn vẫn luôn nghịch thiên như thế, đối mặt với rất nhiều cường giả nhưng không hề sợ hãi chính là vì sự lĩnh hội của anh đã vượt qua cảnh giới của anh. Nói cách khác anh là người duy nhất đảo ngược đạo cảnh và chiến cảnh. Điều này cũng giống như sự cách biệt giữa sinh viên và học sinh tiểu học vậy, mặc dù về cấp bậc một cộng một bằng mấy thì sinh viên và học sinh tiểu học cũng đều cùng một đẳng cấp. Nhưng sự hiểu biết về thế giới và xã hội này thì một trăm học sinh tiểu học cột lại với nhau cũng không bằng một sinh viên. Đa số võ giả dù đã là cao thủ Đế Cảnh, cuối cùng cũng chỉ là đang nghiên cứu sự khác biệt giữa chân khí và nguyên khí, dù đến được Quy Chân cũng vẫn là sự khống chế với hai loại khí này. Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn chưa đạt đến Đế Cảnh đã có thể tùy ý sử dụng khí Thái Sơ và Thái Thủy, đây vốn dĩ rất đáng mỉa mai nhưng cũng chính là điểm đáng quý của Tiêu Chính Văn. “Bà cụ, tôi cũng có vài thắc mắc, mong bà có thể giải đáp giúp tôi”, Tiêu Chính Văn khiêm tốn nói. “Đương nhiên có thể”, sắc mặt Thanh Liên hiện lên vẻ ân cần. “Trước giờ tôi vẫn không hiểu rốt cuộc ngoài lãnh thổ hình thành như thế nào? Thiên Đạo Minh Ước có vai trò ra sao?” Tiêu Chính Văn hỏi thẳng.