“Nói thật thì tôi cũng không biết nhiều về chuyện này, nhưng tôi luôn có ngờ vực về những gì mà thế giới bên ngoài lưu truyền, những lời liên quan đến việc Đế Tuấn tự tay tạo ra vùng ngoài lãnh thổ”. “Dù sao năm đó tôi cũng chỉ là một thánh nữ mà thôi, những gì tôi biết rất có hạn, nghe nói chuyện này và nhà họ Cơ, cũng là Cơ Phát võ vương, năm đó hợp lực với nhiều thế lực để gây áp lực cho Đế Tuấn”. “Cuối cùng Đế Tuấn bị dồn vào đường cùng, tự vẫn có mối quan hệ rất lớn trời đất”. “Nhưng rốt cuộc bên trong có bao nhiêu ẩn số, tôi cũng không thể biết rõ. Nhưng tôi chỉ biết Cơ Phát võ vương năm đó không hề đạo đức, nhân từ như sách sử đã ghi chép”. “Mà là giành giật thiên hạ của Thương Trụ bằng thủ đoạn hết sức hèn hạ, nhưng vẫn không thỏa mãn với điều này nên mới động đến Đế Tuấn, muốn cướp lấy quyền không chế của Đế Tuấn”. “Thế nên mới xuất hiện vô số lần đứt đoạn khí vận trong lịch sử Hoa Quốc”. “Khí vận là thứ rất quan trọng với Hoa Quốc, mỗi khi khí vận bị cắt đứt thì sẽ xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, đầu tiên là “Ngũ Hồ Loạn Hoa”, hơn nữa liên tiếp mấy lần bị người ngoài tộc xâm chiếm, thậm chí giành lấy quyền kiểm soát thiên hạ”. “Thế nên Hoa Quốc mới gặp nhiều tai họa như thế, mọi chuyện đều có liên quan đến việc huyết mạch của Nhân Hoàng cuối cùng bị đoạn tuyệt, dĩ nhiên Nhân Hoàng mà tôi nói là Đế Tân chứ không phải Nhân Hoàng cảnh giới cấp một”. Nghe Thanh Liên nói thế, ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng khá ngạc nhiên. Nhà họ Bạch được truyền từ thời kỳ Tiên Tần, Bạch Ngọc Trinh trước giờ chưa từng nghe được những bí mật này. “Nhưng cho dù khí vận hay quốc vận thì cuối cùng đều bị Võ Vương sử dụng, mà mục đích của ông ta lại không thể đạt được, cũng chính là thế gian này chưa bị Cơ Thị khống chế, có thể là do may mắn”. “Thế nên giang sơn của nhà họ Cơ không vững chắc, thậm chí một trăm năm sau chỉ còn lại trên danh nghĩa. Mà nhà họ Bạch ở các nước cũng mới chỉ vực dậy khi khí vận của nhà họ Cơ sụp đổ”. Cái gì? Tiêu Chính Văn sửng sốt nói: “Ý tiền bối là khí vận của Đại Chu sắp đến nên mới xuất hiện nhà họ Bạch của Tiên Tần?” “Lẽ nào Đại Chu vốn dĩ là một vương triều không nên xuất hiện sao?” Trước có Nữ Đế là tấm gương, Tiêu Chính Văn mới có thể nghe ra được chút manh mối cực khó phát hiện trong lời nói của Thanh Liên. Thanh Liên không ngờ mình nói ẩn ý như vậy mà Tiêu Chính Văn vẫn nắm được điểm mấu chốt. Anh suy tư hồi lâu rồi nói với Nguyệt Nhu và Tử Doanh: “Mọi người xuống trước đi!” Nguyệt Nhu liếc nhìn Thanh Liên với vẻ mặt không vui, nhưng thân phận của cô ta bây giờ chỉ là thánh nữ ở thành Thiên Đô mà thôi, có một số bí mật cô ta không có quyền được biết. Bạch Ngọc Trinh cũng biết ý đứng lên nói: “Tiền bối Thanh Liên, tôi ra ngoài đi dạo một lát!” Thanh Liên nhìn Bạch Ngọc Trinh nói: “Ừ, dù sao con gái nhà họ Bạch cũng xuất than cao quý, đi đi!” Sau khi mọi người ròi đi, trong địa diện chỉ còn lại Tiêu Chính văn và Thanh Liên. Thanh Liên nghiêm túc nói: “Chắc cậu Tiêu đã từng nghe đến gò đất Côn Luân rồi phải không?>” Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, năm xưa, Nhạc Trung Kỳ đã chết trong gò đát Côn Luân vù vì bảo vệ anh. “Tôi không biết người trong giới thế tục nhìn nhận Lôi Hải vô tận trong gò đất Côn Luân như thế nào! Nhưng đó là nơi quy tụ khí vận!