Chiến Thần Bất Bại

chương 4044

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nói trắng ra thì người ta có địa vị cao hơn chúng ta một bậc, vậy nên không muốn ngồi chung bàn ăn cơm với mấy kẻ hạ đẳng như chúng ta, đã hiểu chưa?”, Lý Tử Dương thở dài nói. “Thế thì có gì mà phải nghĩ, không phải quy định do Thiên Cung Bắc Cực lập ra, vậy thì tại sao chúng ta không thể vào trong!” Tiêu Chính Văn nhíu mày nói. “Suỵt!” Lý Tử Dương vội vàng che miệng Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Người anh em, anh điên rồi đấy à? Mấy ngày trước vừa có mấy đệ tử từ biên cương tới, mới vào trong đã bị người ta đánh cho tàn phế rồi!” “Cuối cùng còn bị người ta quẳng đi như con chó chết, ném vào trong sơn cốc hoang vu làm mồi cho sói ăn!” “Phải biết rằng, mấy người đó không ở đẳng cấp bình thường, nghe nói bên trong còn có con trai nối dõi của một thành chủ, thế nhưng ngay cả thành chủ đó cũng không dám truy cứu sâu chuyện này!” “Tới cuối cùng Mạnh Phi Vũ cũng chỉ xin lỗi một câu mà thôi!” “Đó là bọn họ! Hơn nữa, tôi thật sự không nhìn ra được mấy người bọn họ có điểm nào cao quý! Hơn nữa, không phải anh vẫn luôn không muốn ăn đồ thừa của bọn họ hay sao? Đi, theo tôi vào trong!”, Tiêu Chính Văn nói rồi sải bước lên trên bậc thang! Khi Tiêu Chính Văn đẩy cánh cửa viện của phòng đan dược ra, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn lên trên người Tiêu Chính Văn! “Ôi chao, người anh em à! Anh đừng… anh tuyệt đối đừng kích động mà!” Lý Tử Dương nói rồi vội vàng đuổi theo, cuống cuồng khuyên ngăn: “Người anh em, nhà họ Lý chúng tôi cũng chỉ là một gia tộc nhỏ bé ở thành Thiên Đô mà thôi, lỡ như đắc tội với mấy người Mạnh Phi Vũ, dù là bố tôi tới thì cũng không bảo vệ được cho tôi đâu!” Lý Tử Dương lúc này giống như ăn phải trái mướp đắng, mặt mày nhăn nhó. “Đi theo tôi!” Tiêu Chính Văn chỉ bình thản cười, sau đó kéo tay Lý Tử Dương bước thẳng tới đại viện phía trước cửa phòng đan dược. Nhìn thấy hai người Tiêu Chính Văn và Lý Tử Dương đi thẳng vào trong khoảng sân đã được chuẩn bị sẵn bàn ghế, bên ngoài cửa lập tức như nổ tung! “Bọn họ điên rồi hay sao?” “Người đó không phải là Lý Tử Dương sao? Anh ta cho rằng bản thân là ai?” “Tôi thấy hai người bọn họ đây là đang tự tìm đường chết! Nói không chừng hôm nay lại có người bị ném lên trên sơn cốc hoang vắng làm mồi cho sói ăn!” Đám người trước cửa bàn tán không ngừng, đặc biệt là rất nhiều thế tử bản địa tại thành Thiên Đô đã chuẩn bị sẵn sàng để xem kịch hay! Mà bên trong sân, ông lão phụ trách phân phát Dưỡng Linh Đan không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy hai người Tiêu Chính Văn và Lý Tử Dương vào trong ngồi, ông ta nói: “Mấy người chắc chắn là muốn dùng bữa vào thời điểm này chứ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio