“Bác à, anh ta từ vùng ngoài tới, vậy nên vẫn chưa hiểu quy định của Thiên Cung…” Lý Tử Dương chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã gõ nhẹ hai lần xuống mặt bàn, nói: “Không phải đợi nữa, bây giờ luôn đi!” Nghe thấy lời này, Lý Tử Dương lập tức toát mồ hôi lạnh, môi run lên bần bật, sợ tới độ ngay cả một câu cũng không thốt nổi nên lời. “Tử Dương, sao vẫn còn đứng đó? Mau ngồi đi!”, Tiêu Chính Văn nói rồi kéo một cái ghế tới, thục giục Lý Tử Dương. “Chuyện này… tôi thấy tôi vẫn nên đứng thì hơn, ngồi xuống không… không thoải mái!”, Lý Tử Dương lau mồ hôi lạnh trên trán, nói. Ngoài miệng anh ta không nói, thế nhưng trong lòng lại đang thầm than trời, thật sự không ngờ lá gan của Tiêu Chính Văn lại lớn tới vậy! Phá hỏng quy định mà Mạnh Phi Vũ lập ra ngay trước mặt mọi người, chuyện này có khác gì so với việc khiêu chiến với Mạnh Phi Vũ đâu! Đừng nói là hai người bọn họ, hàng nghìn hàng vạn thế tử bên ngoài đều chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, ai dám tuỳ tiện phá huỷ quy định? Mấy người Tiêu Chính Văn lại đường hoàng tiến vào bên trong trước ánh nhìn tròng trọc của đám người kia! Vương Vũ vô tình phát hiện ra Tiêu Chính Văn và Lý Tử Dương cũng đang ở trên quảng trường phía trước phòng đan dược thì không khỏi khẽ nhíu mày. Mạnh Phi Vũ thậm chí còn chẳng buồn quay đầu lại, chỉ vẫy tay nói với Lý Tử Dương: “Qua đây!” Lý Tử Dương nghe thấy lời Mạnh Phi Vũ nói thì sợ tới độ hai chân mềm nhũn, cả người run lên bần bật! Rõ ràng chỉ là quãng đường có mười mấy bước chân nhưng anh ta lại mất tận năm phút mới tới được trước mặt Mạnh Phi Vũ, khom lưng hành lễ nói: “Sư… sư huynh Mạnh!” “Thật sự không nhìn ra cậu cũng rất có bản lĩnh đấy!”, giọng nói lạnh lùng của Mạnh Phi Vũ vang lên. Doạ cho hai chân Lý Tử Dương mềm nhũn cả ra, suýt thì quỳ luôn xuống. “Thôi được rồi, trở về đi!”, Mạnh Phi Vũ khẽ xua tay nói với Lý Tử Dương, từ đầu tới cuối thậm chí còn chẳng buồn nhìn anh ta tới một lần. Lý Tử Dương run rẩy đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, khẽ kéo lấy góc áo của Tiêu Chính Văn, thế nhưng Tiêu Chính Văn lại giống như chưa phát giác ra vậy, bình thản ngồi nguyên tại chỗ đợi ông lão phát Dưỡng Linh Đan cho mình! Mạnh Phi Vũ quay đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn, khẽ nhíu mày, nói với Vương Vũ: “Người ngồi ở kia là ai?” “Hắn chính là Tiêu Chính Văn nổi danh như cồn vào khoảng thời gian trước đây! Nghe nói hắn ở thành Đại Phong…” “Nơi này là thành Thiên Đô, loại người tới từ nơi thôn quê thường không quá am hiểu quy định, trở về dạy cho hắn một bài học, không có tôn ti trật tự, còn ra thể thống gì nữa!” Vừa nói, Mạnh Phi Vũ đứng dậy, tông giọng cao hơn mấy lần: “Dòng dõi quý tộc sao có thể cùng ăn cơm với mấy kẻ hạ đẳng, thật đúng là bất hợp lý!” Mạnh Phi Vũ vừa thốt ra lời này, mấy người xung quanh tới cùng với Mạnh Phi Vũ, bao gồm cả Vương Vũ cũng đứng dậy theo. “Cung tiễn sư huynh Mạnh!”