“Được rồi, Lý Tử Dương! Anh bớt vài câu đi, đừng nói những chuyện không nên nói nữa!”, Mục Tú Tú lườm Lý Tử Dương. “Xin lỗi, tôi lại nói sai rồi! Nhưng thành thật mà nói, Nguyệt Nhu thật sự không xinh bằng Đình Đình của chúng ta! Hơn nữa…” “Đủ rồi!” Chu Đình Đình cau mày, cắt ngang lời Lý Tử Dương. Xét về ngoại hình, ngay cả cô ta cũng phải thừa nhận mình thua kém Nguyệt Nhu, cho nên, khi nghe Lý Tử Dương nói vậy, cô ta lại càng cảm thấy khó chịu. “Tử Dương à, Đình Đình đã hẹn Vương Vũ như lời anh nói rồi!”, Tần Trường Sinh ở bên cạnh nói với Lý Tử Dương. Tiêu Chính Văn nghe vậy cũng hiểu được ý đồ của Lý Tử Dương. Anh ta muốn nhân cơ hội này để xin lỗi Vương Vũ. Vì vậy mới mời người đẹp nổi tiếng trong thành Thiên Đô là Chu Đình Đình đến. Đúng lúc này, một tiếng chuông đồng từ ngoài cửa vang lên. Trong chốc lát, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa. Tuy là xe ngựa nhưng cũng được trang trí rất sang trọng. Đặc biệt là khoang xe cao một mét, rộng vài mét, hai bên xe được dát vàng ngọc, hơn nữa, tám con ngựa kéo xe đều được trang bị yên ngựa bằng vàng. Lý Tử Dương vội vàng gọi đám người lên xe, vừa đi đến Ngọc Phụng Lâu, vừa nói về một số giai thoại liên quan đến Ngọc Phụng Lâu. Cỗ xe ngựa sang trọng vừa xuất phát, người qua đường vội vàng tránh sang một bên. Ở nơi như thành Thiên Đô, người được ngồi xe tám con ngựa kéo chắc chắn không tầm thường. Người bình thường nhiều nhất cũng chỉ ngồi xe ngựa nhỏ một con ngựa kéo. Dù sao ở thành Thiên Đô, xe ngựa là biểu tượng cho thân phận. Cỗ xe hào hoa tám con ngựa kéo, ít nhất cũng phải là nhân vật lớn như tông chủ hay môn chỉ mới có thể ngồi. Cách Ngọc Phụng Lâu còn chưa đến một kilomet, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấy rõ một con phượng hoàng khổng lồ được chạm khắc tinh xảo trên tầng cao nhất của một gian nhà gỗ cao hơn mười tầng. Con chim phượng hoàng đang sải cánh bay cao, theo sau là một đàn chim! Đây chắc hẳn là Ngọc Phụng Lâu! Trên tầng bảy của Ngọc Phụng Lâu còn có một sân khấu ngoài trời được thiết kế đặc biệt. Lúc này, hàng chục ca sĩ và vũ công đang nhảy múa trên sân khấu. “Ngọc Phụng Lâu là nơi nổi tiếng nhất ở thành Thiên Đô chúng tôi! Dù sao Thi Tiên cũng đã từng nán lại đây rất lâu!”, Lý Tử Dương nhìn về phía Ngọc Phụng Lâu nói tiếp. “Ừ, thật không tầm thường!”, Tiêu Chính Văn cũng gật đầu thán phục. “Anh Tiêu, lát nữa đến Ngọc Phụng Lâu, anh không được nóng nảy. Ở đó có rất nhiều nhân vật lớn của thành Thiên Đô, anh không thể mắc sai lầm được!” Lý Tử Dương nội vàng cảnh cáo Tiêu Chính Văn. Ở thành Thiên Đô, bất cứ ai có thể đến Ngọc Phụng Lâu, đều là nhân vật lớn có thể lực.