Mấy người đồng loạt khom lưng nói với Mạnh Phi Vũ. Mạnh Phi Vũ chắp hai tay sau lưng, sải bước bước ra khỏi phòng đan dược, thấy Mạnh Phi Vũ đi ra ngoài, đám người trước cửa gần như khom lưng vái lạy Mạnh Phi Vũ cùng một lúc, cao giọng nói: “Tham kiến sư huynh Mạnh!” Lúc này, Lý Tử Dương đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn đã sợ tới độ hồn bay phách lạc, rõ ràng là Mạnh Phi Vũ đã cực kỳ bất mãn với hành vi của bọn họ! Đắc tội với Mạnh Phi Vũ ở Thiên Cung Bắc Cực không phải là trò đùa đâu! Ngay tức thì, cả không gian đều im phăng phắc, dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi! Vô số đôi mắt đều đồng loạt nhìn về phía Tiêu Chính Văn. Mà Tiêu Chính Văn chẳng buồn bận tâm tới ánh mắt của mấy người này, vẫn bình thản cầm lấy một viên Dưỡng Linh Đan bỏ vào trong miệng, từ từ thưởng thức. “Ừ, Dưỡng Linh Đan này quả thực không tầm thường!”, Tiêu Chính Văn nói rồi lại lấy một viên đưa cho Lý Tử Dương. Lý Tử Dương đâu dám nhận? “Anh Tiêu, chúng ta vẫn nên đi mau thôi, những người này thật sự không phải đối tượng mà chúng ta có thể đắc tội, hơn nữa ở thành Thiên Đô, không ai dám không nể mặt Mạnh Phi Vũ cả!” Lý Tử Dương run rẩy nói. Nếu là khi trước thì lời này quả thực rất có lý, dù sao ngay cả nhân vật như Vương Vũ cũng phải kính sợ Mạnh Phi Vũ ba phần! “Anh cuống cái gì? Ăn xong rồi đi cũng chưa muộn!”, Tiêu Chính Văn nói rồi ấn Lý Tử Dương lên trên ghế. Mãi tới khi ăn xong hết một lọ Dưỡng Linh Đan thì Tiêu Chính Văn mới chậm rãi đứng dậy, mà chiếc bình sứ trong tay Lý Tử Dương thì ngay cả nắp cũng chưa mở. Tới khi hai người sải bước đi ra khỏi phòng đan dược, đám người xung quanh đều nhìn về phía họ với vẻ khôi hài. Mãi đến khi trở về viện số một Địa Tự, Lý Tử Dương cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi. “Ôi… xem ra tôi lo lắng thừa thãi rồi! Anh Tiêu, tôi có hẹn với mấy người bạn, tối nay chúng ta không say không về nhé, cũng coi như an ủi anh!” Rõ ràng, Lý Tử Dương cảm thấy bản thân không làm sao thì lúc này mới lại mời Tiêu Chính Văn đi uống rượu. Tiêu Chính Văn cũng không hề phản đối, chẳng bao lâu sau, bên ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng gõ cửa, Lý Tử Dương vội vàng mở cửa ra, trước cửa đang có hai nam hai nữ! “Vị này là thế tử của nhà họ Tiết, Tiết Thiếu Phong, ở thành Thiên Đô cũng coi như nhân vật có tiếng tăm!” “Vị này là Tần Trường Sinh, cậu chủ nhà họ Tần, chắc anh cũng nghe nói tới Tần Quỳnh của Đại Đường rồi nhỉ, cậu chủ Tần chính là hậu nhân của Tần Thư Bảo!” Mấy người bọn họ vốn dĩ không thường xuyên ở Thiên Cung Bắc Cực, vậy nên cũng không hề hay biết tới chuyện xảy ra trước cửa phòng đan dược ngày hôm nay. Lý Tử Dương giới thiệu xong hai nam thanh niên thì lại quay đầu chỉ vào hai nữ thanh niên, nói: “Vị này là Mục Tú Tú, chắt gái của Mục Quế Anh!” “Vị kia là đại mỹ nhân xếp số hai tại thành Thiên Đô chúng tôi, Chu Đình Đình!” Lý Tử Dương chỉ vào một cô gái mặc đồ màu hồng đứng bên cạnh, nói. “Rõ ràng là số một, sao tới miệng anh lại thành số hai rồi!”, Chu Đình Đình bất mãn lên tiếng. Cô ta quả thực đẹp như tiên nữ, dù là thân hình hay khuôn mặt thì đều là cực phẩm trong số cực phẩm! “Hi hi, số một phải là Nguyệt Nhu chứ!”, Lý Tử Dương cười nói.