Nghe thế hòa thượng Tanaka nghiến răng quay lại nhìn Điền Khải, lúc này ông ta cực kỳ hối hận lúc đó mình không nên chọc vào Tiêu Chính Văn. Mà kẻ đầu sỏ của mọi chuyện lại đứng ngoài nhìn như không phải chuyện của mình. Hòa thượng Tanaka tức đến mức nổ phổi nhưng còn cách nào khác, người gây họa là ông ta, cũng là ông ta chọc vào người ta, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi. “Tôi thật sự rất bận, nếu ông không muốn làm thì thôi vậy, tôi trước giờ không thích ép buộc người khác”, Tiêu Chính Văn uống hớp trà bình thản cười nói. Nghe thế hòa thượng Tanaka cũng thở dài, xem ra Tiêu Chính Văn cũng không tàn nhẫn như mình nghĩ. Nghĩ thế hòa thượng Tanaka lộ ra vẻ vui mừng tiến đến trước chắp tay nói: “Cảm ơn cậu Tiêu đã bỏ qua”. “Ừ!” Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó đứng lên nói: “Mời các vị về”. Gì cơ? Hòa thượng Tanaka vừa rồi còn tỏ ra vui mừng, sắc mặt lập tức thay đổi. “Không quỳ thì chết!” Lần này đến lượt Điền Văn đe dọa. Vừa rồi hắn đã bị Caseus ép buộc tự tay giết chết cảnh vệ của mình, mặc dù hòa thượng Tanaka không phải là người của Thánh Giáo Đình nhưng có quan hệ không rõ ràng với Thánh Giáo Đình. Thế nên không để hòa thượng Tanaka lên tiếng, hắn đã cầm thanh kiếm dài lên bước đến một bước. Hòa thượng Tanaka ngẩng đầu nhìn anh em Điền Văn và Khổng Tề Thiên, chỉ thấy ba người đều lạnh lùng nhìn mình, trái tim không khỏi run lên. “Được! Tôi quỳ!” Nói rồi hòa thượng Tanaka quỳ xuống. Lúc này ông ta không chỉ hận Tiêu Chính Văn mà còn hận cả Khổng Tề Thiên và Điền Khải. Nếu không phải do hai người họ thì sao mình lại gây thù với Tiêu Chính Văn? Hơn nữa dù đám người Khổng Tề Thiên không ép ông ta, chỉ riêng mệnh lệnh của Thiên Đạo Minh Ước thôi, ông ta cũng phải cúi đầu trước Tiêu Chính Văn. Hòa thượng Tanaka nổi tiếng khắp Tây Vực quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, sau đó dập đầu trong ánh mắt chăm chú của mọi người. “Cậu Tiêu, mọi chuyện đều là do tôi tự chuốc lấy, mong cậu Tiêu lượng thứ”. Nhưng Tiêu Chính Văn lại không nhìn ông ta, chỉ về một nơi cách đó không xa trầm giọng nói: “Sang bên kia quỳ”. Anh vừa nói thế, mọi người đều sửng sốt. Đó là hòa thượng Tanaka đấy. Đệ tử chân truyền của đại sư Giám Chân, còn là người có tiếng nói trong thế hệ trước. Tiêu Chính Văn không chỉ buộc ông ta ngoan ngoãn quỳ xuống mà còn chê ông ta chắn tầm nhìn, bảo ông ta sang một bên quỳ. Trước đó Tiêu Chính Văn đã ép buộc Điền Văn giết Tư Không Phàm đã gây chấn động rồi, nhưng so với chuyện này vẫn còn có cách biệt. Dù sao trên đời này có ai dám bảo hòa thượng Tanaka quỳ xuống trước mặt mình đâu? “Anh Tiêu, bây giờ chúng ta có thể bàn đến chuyện thành Minh Nguyệt chưa?”, Caseus bước đến khách sáo hỏi. “Đương nhiên, tôi nói được làm được mà”. Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. “Cảm ơn anh Tiêu! Nếu thế thì…” “Tôi nói có thể bàn chuyện nhưng không có nghĩa là các người có tư cách bàn chuyện với tôi”, không để Caseus nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã ngắt lời. “Anh Tiêu…”