“Mặc dù các anh là cậu chủ Chiến Quốc hoặc là thế tử Thánh Giáo Đình, nhưng thân phận của các anh quá thấp kém, vẫn nên để người đứng đằng sau các anh ra mặt đi”. “Tôi không thích ngồi bàn chuyện quan trọng với người hạ đẳng”. Tiêu Chính Văn nhàn nhã nói. Người hạ đẳng? Ba chữ này khiến sắc mặt anh em Điền Văn, Khổng Tề Thiên và ngay cả Caseus trở nên cực kỳ khó coi. Chọn bừa một người trong số họ ra có ai mà không phải là cao nhân? Đến lượt Tiêu Chính Văn thì họ lại thành người hạ đẳng? Ngay cả các thế lực lớn cũng không ai dám nói Điền Văn và Khổng Tề Thiên như thế. Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, dù là một người dân Hoa Quốc bình thường cũng cao quý hơn họ. Hơn nữa mấy người này chẳng qua chỉ là tên hề bị người ta đẩy lên trước thôi, Tiêu Chính Văn sao có thể ngồi ngang hàng với họ? “Tiêu Chính Văn quá ngông cuồng rồi đúng không? Đó là cậu chủ Điền Văn đấy”. “Trong mắt cậu ta, Khổng Tề Thiên – thiên tài của nhà họ Khổng còn tệ hơn một người thường sao?” “Lẽ nào cậu ta còn muốn người đứng đầu nhà họ Khổng đích thân ra mặt à?” Lúc này đã có nhiều người không còn vừa mắt Tiêu Chính Văn nữa, dù sao chuyện gì cũng phải có mức độ, hễ vượt quá mức độ này thì rất có thể xảy ra điều ngược lại. Caseus chưa kịp lên tiếng thì Khổng Tề Thiên đã không kiềm chế cơn thịnh nộ lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đừng hối hận”. Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn Khổng Tề Thiên mà nhìn thẳng vào chân trời phía Tây. Sở dĩ Khổng Tề Thiên dám nói vào lúc này là vì người nhà họ Khổng đã tới rồi. Không lâu sau, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên từ trên trời cao: “Một hậu bối như cậu có tư cách nói chuyện với tôi sao?” Ngay khi vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện trên bầu trời, đó là một trong những đệ tử của Khổng Khưu, Tử Cống. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tử Cống, nhiều người đều rùng mình ớn lạnh, đồng thời đổ mồ hôi thay Tiêu Chính Văn. “Hừ, Tiêu Chính Văn, cậu đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Bây giờ, ông Tử Cống đến rồi, để tôi xem cậu sẽ thế nào”, Khổng Tề Thiên khiêu khích nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng chế giễu. Trong mắt mọi người, Tiêu Chính Văn và Tử Cống hoàn toàn không cùng cấp bậc, dù sao Tử Cống cũng rất nổi tiếng, còn là một trong ba nghìn đệ tử của Khổng Khưu. Quan trọng nhất là Tử Cống luôn giết người không chớp mắt, lại có tiếng là tàn nhẫn từ lâu, nếu chọc giận Tử Cống e là Đế Khư sẽ biến thành địa ngục trần gian chỉ trong phút chốc. “Bây giờ, tôi ra lệnh cho cậu và nhà họ Trương nhanh chóng đến thành Minh Nguyệt, nếu không tất cả mọi người trong điện Thần Long đều sẽ chết”. Khí thế của Tử Cống cao ngút trời, ngay khi ông ta xuất hiện cũng đã đem sức ép vô song đến.