Chương 4812 Vậy nên thế tấn công của Sở Giang Vương không có hiệu quả gì với Tiêu Chính Văn. Sở Giang Vương hoàn toàn sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. “Thật ra sống chết chỉ là một phần của luân hồi thôi, sinh tức là tử, tử tức là sinh, đạo lý đơn giản như thế mà ông không nhận ra à?”, Tiêu Chính Văn chế giễu nói. Những lời này của Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn chọc tức Sở Giang Vương. Lĩnh hội Quy Chân của ông ta tuyệt đối không thể kém hơn tên Tiêu Chính Văn này được. Nhưng ông ta nghĩ bí mật của Tiêu Chính Văn quá nhiều. “Rầm!” Một thiên đao lướt qua, một đòn tấn công lúc nãy chưa trúng, Sở Giang Vương cũng không giữ lại nữa, cứ thế đánh bằng cảnh giới và thực lực. Lúc đầu ông ta muốn kết thúc mạng sống của Tiêu Chính Văn bằng cách này, nhưng không ngờ lại trở thành trò cười của Tiêu Chính Văn, sao ông ta có thể không tức giận được chứ? Dù sao ông ta cũng là một trong mười điện chủ, lại là cao thủ cảnh giới Ngụy Tiên, đâu thể nhẫn nhịn để Tiêu Chính Văn khiêu khích và cười nhạo được cơ chứ? Thanh thiên đao vô hình đó ẩn chứa sức mạnh mặt trăng và mặt trời lao thẳng đến, dòng hỗn loạn thời không như thủy triều cuốn Tiêu Chính Văn vào trong đó. Cả người Tiêu Chính Văn đều ở trong dòng hỗn loạn thời không, như một con thuyền đơn độc lung lay trong vòng xoáy. “Tôi vốn dĩ muốn cho cậu một cái chết toàn thây, tiếc là cậu không biết tốt xấu, vậy thì tôi sẽ khiến cậu chết không toàn thây”, Sở Giang Vương tức giận nói. “Được thôi, tôi muốn xem thử rốt cuộc là ai chết không toàn thây”, Tiêu Chính Văn cười nhạo đáp lời. “Hừ! Một tên hậu hối ngông cuồng, cậu cũng xứng khiêu khích tôi à?” Nói rồi Sở Giang Vương vung tay lên, dòng hỗn loạn thời không càng cuồng bạo hơn. Đây chính là sự đáng sợ của Ngụy Tiên. Tùy ý có thể sử dụng trận pháp Thời Không, cho dù thực lực có mạnh đến đâu cũng như hư không khi đứng trước thời không. Người khống chế thời không cũng chính là người khống chế tất cả, trên thế giới này chỉ có duy nhất thời không là có thể tiêu diệt mọi thứ. Lúc này tình cảnh của Tiêu Chính Văn cực kỳ nguy hiểm, dường như hoàn toàn không có sức đánh trả. “Hừ! Thằng ranh con, đừng có mà nói mồm nữa, trong dòng hỗn loạn thời không này, ngoài cái chết thì cậu có thể làm được gì?”, Sở Giang Vương cười mỉa, chế giễu nói. Tiêu Chính Văn cười khẩy, lắc đầu: “Với tầm nhìn của ông thì không bao giờ hiểu được đâu”. “Còn thời không hay sống chết mà ông nói đó, ông nghĩ chỉ dựa vào những thứ này là có thể giết được Tiêu Chính Văn tôi sao?” Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn lập tức giơ tay lên. Ầm! Không trung bỗng chốc xuất hiện một vết nứt lớn.