Chương 4813 Khí tức Đế Vương lan tràn ra, ngay sau đó một người đàn ông cao lớn, đầu đội đế quan, bước ra từ vết nứt hư không. Khoảnh khắc nhìn thấy người này, con ngươi Sở Giang Vương trợn to, sắc mặt trở nên trắng bệch. “Bạn của trẫm là người mà ông có thể nhắm vào sao?” Thần hồn của Lý Thế Hải lập tức xuất hiện trong không trung, tất cả khí tức trong vòng mấy trăm cây số đều thay đổi. Thần hồn còn sót lại của ông ta luôn lượn lờ trong thành Uông Tử, nhưng không giống người khác, trong thần hồn còn sót lại của ông ta vẫn còn khí tức Đế Vương. Thế nên đến giờ thần hồn của Lý Thế Hải vẫn lòng vòng ở âm phủ. Vừa dứt lời, Lý Thế Hải tiến đến trước một bước. Thoáng chốc mặt đất rung chuyển, khí thế hùng hồn như muốn tiêu diệt cả trời đất. Thật ra Lý Thế Hải mới là con át chủ bài cuối cùng để Tiêu Chính Văn dám bước vào âm phủ. Thần hồn còn sót lại của Lý Thế Hải bước đến gần Tiêu Chính Văn lập tức dung hợp hoàn toàn với cơ thể Hạo Thiên. Lúc này, tương đương với việc Lý Thế Hải và Tiêu Chính Văn cùng dùng chung cơ thể của Hạo Thiên, mặc dù thần hồn của Lý Thế Hải không thể dung hợp với thần hồn của Tiêu Chính Văn, nhưng lại có thể lấy sức mạnh trong thần hồn cho Tiêu Chính Văn mượn. Khoảnh khắc sức mạnh thần hồn của Lý Thế Hải hòa vào Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả không khí xung quanh cũng ngưng đọng lại. Lúc này một luồng khí tức chấn động trời đất bỗng bùng phát. Hiên Viên Ngự bên cạnh cũng trợn to há miệng khi nhìn thấy cảnh tượng này. “Lý Thế Hải! Ông… ông dám!” Lúc này Sở Giang Vương cũng hoảng sợ, mặt mày không còn giọt máu, chỉ vào cơ thể Hạo Thiên đã thay đổi về khí tức, tức giận quát. Nhưng cho dù ông ta nói thế nào cũng đã muộn rồi. Tiêu Chính Văn đã một bước đạt đến cảnh giới Ngụy Tiên. Điều này có nghĩa là lúc này Tiêu Chính Văn đã cùng cấp bậc với Sở Giang Vương về cảnh giới và thực lực. “Chẳng phải ông rất nhiều thời không, sống chết gì đó sao? Vậy thì tôi sẽ cho ông biết cái gì mới là sinh tử chi đạo, thuật pháp luân hồi”. Nói rồi Tiêu Chính Văn đưa một tay ra. Rầm! Hai hình thái cực âm dương lập tức hiện ra như hai con Thương Long một đen một đỏ đang lượn vòng trên bầu trời. Thấy thế Sở Giang Vương sợ hãi da đầu tê cả lại. Ông ta nghĩ sinh tử luân hồi là điều không thể, càng không thể bị con người dùng làm trận pháp hoặc thuật pháp. Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đang diễn hóa luân hồi.