Chương :
Lúc bấy giờ, trong lòng Tân Vũ Phong chỉ còn lại sự lạnh lùng và khinh thường. Người Đông Hoàng, bản chất đều là loại hèn yếu, xương mềm.
Tân Vũ Phong đứng từ trên cao nhìn xuống Yamamoto Kojiro, sau đó anh đột ngột giơ một chân ra chặn lại căm Yamamoto Kojiro, ngăn cản hành động tiếp tục dập đầu của anh ta.
Trong con ngươi Tân Vũ Phong hiện lên sự lạnh lẽo, anh mở miệng nói: “Ha ha, bỏ qua cho anh? Cho dù có giết anh cả trăm nghìn lần cũng khó mà hóa giải nỗi hận trong lòng tôi! Cũng không thể làm cho Bạch Hứa Trạch sống lại! Bây giờ, tôi hỏi anh, đầu sỏ của các anh, cũng là cái tên quay được đoạn video kia… hiện tại đang ở đâu?”
Cả người Yamamoto Kojiro run lên, tựa như đang nghĩ tới thứ gì đó vô cùng khủng khiếp. Gương mặt anh ta lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó anh ta lập tức cắn chặt răng: “Tôi… tôi không biết. Không có, không hề có người đó! Là tôi, chính tôi đã sai người đi quay lén!”
Trong con mắt Yamamoto Kojiro chợt lóe lên tia sáng, giọng điệu ngập ngừng, do dự. Tại thời khắc đó, Tân Vũ Phong đã lập tức kết luận được rằng Yamamoto Kojiro tuyệt đối là đang nói dối!
“Không chịu nói, đúng không?” Trong đôi mắt đen láy của Tân Vũ Phong ánh lên sự hung tàn, anh cúi người nắm lấy cổ áo Yamamoto Kojiro, tiếp đó nhấc cả người anh ta lên, hung hăng tung ra một cú đấm.
“Khụ!”
Lần này, Yamamoto Kojiro trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, lẫn trong vũng máu còn ánh lên màu trắng của răng.
“Không, đại nhân Thiên Vũ, tôi thật sự không biết gì hết. Xin ngài hãy bỏ qua cho tôi, người mà ngài nói thật sự không hề tồn tại trên đời, thật sự không có… tôi không biết ngài đang nói gì… những… những người từng quay lén Bạch Hứa Trạch cũng như những người từng ra tay đánh Bạch Hứa Trạch, tất cả đều ở đây, không còn bất cứ ai khác nữa…”
lẽ ngụy biện của Yamamoto Kojiro khiến Tân Vũ Phong phải bật cười. Với chút thực lực của Yamamoto Kojiro, căn bản không đáng làm đối thủ của Bạch Hứa Trạch. Cho dù bản thân Bạch Hứa Trạch đang bị trọng thương, nhưng sau khi vận dụng bí pháp, Yamamoto.
Kojiro lại vẫn có thế đối đầu với Bạch Hứa Trạch như trước. Trong đoạn video kia có rất nhiều điểm kỳ lạ, vô cùng nhiều.
Mở đầu đoạn video là hình ảnh của Yamamoto Kojiro, lúc đó anh ta đang cưỡng ép Bạch Hứa Trạch nói ra những lời sỉ nhục Đại Hạ. Bạch Hứa Trạch sống chết không chịu nghe theo, thậm chí còn vận dụng bí pháp thiêu đốt sinh mạng, mạnh mẽ phá bỏ gông xiềng, định đánh cho ‘Yamamoto Kojiro một trận. Tại thời khác Yamamoto Kojiro nghiêng người tránh đòn, bóng dáng anh ta từng rời khỏi khung hình. Tới lúc anh ta tiến vào khung hình lần nữa, mặc dù hình dáng và trang phục trên người “Yamamoto Kojiro’ không hề có chút khác biệt nào, nhưng ống kính không còn quay cận cảnh chính diện khuôn mặt của anh ta nữa.
Tân Vũ Phong có thể khẳng định, với sự yếu đuối hèn nhát mà ‘Yamamoto Kojiro đang bày ra trước mắt anh, căn bản không có chút gì giống với người đã ra lệnh quay video, cũng như tuyệt đối không phải kẻ chỉ cần một đao đã giết chết được Bạch Hứa Trạch!
Đôi mắt của Tân Vũ Phong híp lại đầy nguy hiểm: “Nếu không chịu nói…”
Tân Vũ Phong cất giọng lạnh lùng: “Biết dùng khổ hình để tra khảo, không phải chỉ một mình người Đông Hoàng các anh đâu.”
Tân Vũ Phong ngừng lại một chút, rồi gọi: “Thanh Long”
“Có” Thanh Long bước từng bước về phía trước, đứng bên cạnh Tân Vũ Phong. Mi mắt anh ta khẽ hạ, yên lặng chờ đợi Tân Vũ Phong ra lệnh.
Tân Vũ Phong từ tốn nói: “Còn nhớ rõ trước kia Tân Phiệt từng dụng khổ hình với Tiêu Mặc Chiến thế nào không?”
Thanh Long cúi đầu: “Ngày đêm không dám quên!”
“Tốt!”
Tân Vũ Phong lạnh giọng nói: “Nếu nhớ kỹ, vậy hôm nay, cậu hãy dùng lại hết ngón nghề với anh ta đi… khi nào anh ta đồng ý nói ra sự thật mới thôi!”
“Vâng!” Thanh Long cất tiếng lĩnh mệnh, sau đó sai người trong Doanh Trại Thần Sách trói gô Yamamoto Kojiro, treo lên.