Chương
Dù cho có nói thế nào thì bây giờ người cũng đã tới đây, Diệp Thanh Đình không nhịn được lại len lén quan sát vị cậu chủ này.
Về chuyện anh có một gương mặt anh tuấn đẹp trai thì không cần phải nói nhiều, lúc Diệp Thanh Đình nhìn thấy lần đầu tiên thậm chí còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà đã che giấu đi rất tốt, dù sao thì lộ ra dáng vẻ si mê ngu ngốc kia trước mặt một người đàn ông thì đó không phải là một việc những cô tiểu thư đài các nên làm
Còn về những thứ khác….
Diệp Thanh Đình lặng lẽ dò xét, thực lực của vị kia thực sự khiến cho người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu được.
Giống như biển khơi vậy, sâu thẳm mà không thấy đáy.
Thực ra điều này theo lẽ thường mà nói thì cũng không có gì lạ, nhưng Diệp Thanh Đình đã đến cảnh giới này thì chỉ cần là từ tông sư ngũ trọng thiên trở xuống, chắc chắn Diệp Thanh Đình có thể cảm nhận được, còn đi tới thất bát trọng thiên thì Diệp Thanh Đình mới có cái loại cảm giác sâu không thấy đay này.
Hơn nữa…
Nếu như là một người bình thường không có chút tu vi nào thì Diệp Thanh Đình cũng sẽ không thể dò xét và cảm nhận được thực lực của đối phương. Nói một cách khác rõ ràng hơn, vị này, hoặc là thực lực vượt quá mức bình thường, vượt quá cả tưởng tượng của Diệp Thanh Đình.
Hoặc chính là một người căn bản không hề tu luyện.
Nhưng mà Diệp Thanh Đình chỉ nhìn vào khí chất của Tần Vũ Phong thôi, cũng đã có thể biết được chắc chắn đối phương không phải là một người bình thường.
Mặc dù Tần Vũ Phong nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng từ dáng đứng, biểu cảm, hay là thái độ lạnh lùng đều không giống như thứ mà một người bình thường có thể có được.
Trước đây, lúc vệ sĩ truyền tin đến nói cậu chủ này đang biểu hiện rất bình tĩnh khi nhìn thấy cảnh tượng đón tiếp khoa trương ở sân bay.
Đây không phải là lần đầu Diệp Thanh Đình đón tiếp người của dòng trưởng, rất nhiều cậu chủ đều phải kinh ngạc trước sự chào đón này.
Sau này sự thật đã chứng minh được mấy người mang bộ dạng cậu chủ này làm cho Diệp Thanh Đình rất đau đầu.
Nếu như lúc đó Tần Vũ Phong vui vẻ mà đón nhận, vậy thì sẽ làm cho Diệp Thanh Đình chỉ nghĩ thôi cũng thấy vô cùng lúng túng, Diệp Thanh Đình cũng sẽ không để cho vệ sĩ đưa đối phương đến thắng biệt thự.
Sau đó Diệp Thanh Đình suy nghĩ một chút, rồi cô ta đưa Tần Vũ Phong đi đến căn phòng đã sắp xếp cho anh.
“Chính là chỗ này.
Tần Vũ Phong gật đầu, lúc đến Mĩ thì anh còn mang theo một chút đồ đạc, anh đặt vali lên trên ghế ở trong phòng: “Cảm ơn cô Diệp.
“Khách khí rồi.” Diệp Thanh Đình mỉm cười: “Theo vai về mà nói thì chúng ta cũng là anh em, không ngại thì gọi tôi một tiếng em họ là được rồi.”
Tần Vũ Phong gật đầu một cái.