Chương
Không khó để nhìn ra được Diệp Thanh Đình rất nhiệt tình với anh.
Nhưng sự nhiệt tình này hình như là ngoài vì dòng trưởng ra, vẫn còn một lý do nào đó khác, còn có sự xa lạ được che giấu rất tốt.
Đương nhiên Tần Vũ Phong không để ý, dù sao mục đích của anh đến đây rất rõ ràng, mọi người cứ yêu ổn mà sống với nhau một khoảng thời gian là tốt nhất.
Dù cho chỉ là khách khí ngoài mặt cũng được. Diệp Thanh Đình tiếp tục gật đầu mà nói: “Vậy thì anh nghỉ ngơi trước đi, trước cơm tối hôm nay thì biệt thự sẽ có hoạt động, đến lúc đó tôi sẽ gọi anh tham gia.
Tần Vũ Phong ừ một tiếng: “Làm phiền cô rồi.”
Diệp Thanh Đình nở nụ cười mà quay người đi ra khỏi phòng.
Tần Vũ Phong nằm trên giường, một tay đang nắm lấy miếng ngọc ở trước ngực mình.
Hầu như là không có độ ẩm nào, tay của Tần Vũ Phong cũng không thể làm ấm được miếng ngọc này.
Nhưng Tần Vũ Phong cũng thấy vui vẻ, vì như vậy là chứng tỏ Kiều Như vẫn còn.
Mặc dù hồn phách bị tổn thương như Tần Vũ Phong có thể tìm được cách để chắp vá lại hồn phách.
Chỉ cần Kiều Như vẫn còn là được rồi.
Tần Vũ Phong khẽ thở phào một hơi.
Chuyến đi đến Mĩ này không biết sẽ gặp chuyện gì tiếp theo.
Nhưng vì Lâm Kiều Như thì cho dù có phải lao vào dầu sôi lửa bỏng, lên mặt trăng hay là xuống địa ngục đi nữa thì Tần Vũ Phong cũng không bỏ cuộc.
Chỉ cần có thể làm cho Kiều Như quay về bên cạnh mình.
Lúc chạng vạng tối, Diệp Thanh Đình gõ cửa phòng Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong mở cửa ra, Diệp Thanh Đình đã thay một bộ đồ cưỡi ngựa, rất anh dũng, oai hùng, mái tóc được buộc cao lên.
“Anh Tần, tôi đưa đồ đến cho anh, lát nữa thì trong sân cưỡi ngựa của biệt thự có hoạt động, anh họ có muốn đi xem một chút không?” Tần Vũ Phong nhìn bộ đồ cưỡi ngựa trong tay Diệp Thanh Đình, mỉm cười với cô ta mà nói: “Làm phiền rồi, không cần thay đồ đầu, tôi mặc thế này là được rồi.
Diệp Thanh Đình gật đầu.
Ngay sau đó Diệp Thanh Đình đưa Tần Vũ Phong đi đến sân cưỡi ngựa.
Biệt thự có diện tích hơn mấy chục mẫu đất, chỉ đi từ chỗ ở cho đến sân cưỡi ngựa thì cũng phải ngồi xe. Đi được tầm mười phút thì đã đến được sân cưỡi ngựa.
Đã có rất nhiều người tụ tập ở đây, Diệp Thanh Đình giới thiệu qua một chút, đây đều là người của Long Môn.
Một cậu thanh niên đi đến, người này cũng được tính là khôi ngô, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy sự kiêu ngạo, làm cho người ta khó mà cảm thấy vừa mắt.
Cậu ta đi đến gần, sau khi liếc nhìn Tần Vũ Phong một chút thì nhíu mày mà hỏi Diệp Thanh Đình: “Chị, chị đưa kiểu người gì về vậy?”