Chương : Chắc chắn tôi sẽ thay bác đòi lại công bằng!
Hơi thở mục nát ập vào mặt.
Từng ngọn cỏ từng gốc cây, từng viên gạch từng viên ngói trong căn nhà cũ đều mang theo ký ức thời thơ ấu của anh.
Thăm lại chốn cũ nhưng không gặp lại người xưat “Haizz..”
Ngay lúc Tân Vũ Phong bùi ngùi, đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng quát lớn.
“Dừng tay!”
“Đám súc sinh các người lại lén lút chuồn vào phủ Thượng Quan, lại muốn trộm đồ sao?”
“Có tin ông đây… Liều mạng với các người không!”
Nghe nói vậy, Tân Vũ Phong và Tiêu Mặc Chiến đồng thời quay đầu lại.
Chỉ thấy một ông lão què chân, tay chống gậy, sắc mặt giận dữ đang liều mạng xông về phía Tân Vũ Phong Nhưng ngay sau đó, sau khi ông ta thấy rõ bộ dáng của Tân Vũ Phong, cả người cứng đờ rồi run rẩy như bị điện giật, ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Cậu… Cậu chủ nhỏ, là cậu sao?”
Giọng nói của ông lão hơi run rẩy, dường như có chút không dám tin, không ngừng lấy tay xoa mắt mình.
Dù sao Tân Vũ Phong đã rời khỏi đây mười tám vẻ ngoài và khí chất đều thay đổi long trời lở đất.
“Bác Chu, đã lâu không gặp!”
Tân Vũ Phong chậm rãi mở miệng, cũng nhận ra ông lão trước mắt này từng là người làm của phủ Thượng Quan, Chu Văn Bác.
“Hu hu hu..”
Đột nhiên vành mắt bác Chu đỏ ửng, nước mắt rơi đầy mặt “Cậu chủ nhỏ, cậu thật sự…câu thật sự vẫn chưa chết sao?
“Tên đầy tớ già này đã đợi cậu chừng mười tám năm, mỗi ngày đều cầu phúc cho cậu, cuối cùng đã được gặp cậu!”
“Nếu cô cả biết, có lẽ cũng có thể mỉm cười ở thế giới bên kial”
Cô cả trong miệng bác Chu chính là chỉ mẹ của Tần Vũ Phong – Thượng Quan Uyển Nhi Bác ấy là người làm hầu hạ Thượng Quan Uyển Nhi, vô cùng trung thành và tận tâm.
Năm đó bác ấy đã mạo hiểm tính mạng, dẫn Tần Vũ Phong rời khỏi nhà họ Thượng Quan, đáng tiếc khi bác ấy trở lại, Thượng Quan Uyển Nhi đã không còn thở nữa “Bác Chu! Mười tám năm nay bác vẫn ở đây và bảo vệ căn nhà cũ này sao?” Tân Vũ Phong không thể nhìn được hỏi “Tôi đã đồng ý với cô cả là phải bảo vệ cậu thật tốt! Năm đó sau khi xa cách, tôi đã mất tin tức của cậu chủ nhỏ, cho nên chỉ có thể canh giữ ở đây, nghĩ rằng lỡ như ngày nào đó cậu trở về thì có thể gặp được cậu!”
Nghe bác ấy nói vậy, trong lòng Tân Vũ Phong nặng tu, sinh lòng kính trọng mà hết mức đối với bác Chu ở trước mặt.
Khoảng mười tám năm!
Dâng cả năm tháng thanh xuâi người đàn ông đẹp trai đầy sức sống bi thành một ông lão tóc trắng xóa chỉ vì thực hiện lời hứa hẹn năm đó…
“Hơn nữa, nếu không phải lão già tôi trông coi, phủ Thượng Quan này đều bị họ phá hủy rồi!” Bác Chu oán hận nói.
“Ý bác là sao?” Tân Vũ Phong hỏi.
“Haizz..”
Bác Chu yếu ớt thở dài, giải thích: “Cái tên Tân Thiên Vương kia hung ác độc địa, đáng chém ngàn dao, sử dụng thế lực để đuổi cả nhà ông cụ ra khỏi Đế Đô!”
“Sau đó, ông ta lại phái cấp dưới dọn sạch toàn bộ đồ cổ tranh chữ bên trong phủ Thượng Quan!”
“Nhưng trong hiên nhà còn rất nhiều di vật của cô cải Vài thứ đó do tôi liều mạng mới bảo vệ được!”
Tân Vũ Phong nghe vậy, đột nhiên như nghĩ đến gì đó, mở miệng hỏi: “Bác Chu, cũng vì vậy mà chân của bác bị thương sao?”
“Ùt Bác Chu gật đầu.
“Hay cho một Tần phiệt! Ngoài mặt ra vẻ trang nghiêm, sau lưng lại làm loại chuyện ác này! Bác Chu, bác yên tâm, lần này trở về…
Chắc chắn tôi sẽ thay bác đòi lại công bằng!”
Tân Vũ Phong không thể nén cơn là di vật của mẹ anh đã bị phân chia gần như không còn.
“Cậu chủ nhỏ, tuyệt đối không được!”
Mặt bác Chu lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng khuyên: “Thế lực Tân phiệt rất lớn, mấy năm nay còn liên minh với Khương phiệt, cực kỳ hưng thịnh, loáng thoáng có dấu hiệu đuổi kịp và vượt qua Yến phiệt, trở thành người đứng đầu tám gia tộc tài phiệt!”
“Ngay cả ông ngoại cậu cũng bị bọn họ cho về quê quán! Bây giờ cậu đấu với họ, đó chính là lấy trứng chọi đá, kiến càng lay cây!”